Chương 1: Mèo hoang

Buổi tối tháng 3 ở Bắc thị có chút lạnh, Từ Hàm Chi bước ra khỏi văn phòng sau khi tan sở, khoác áo trench coat vào rồi bước vài bước đi đến trước xe, cảm thấy khó chịu lại cởϊ áσ khoác ra. Xắn ống tay áo, nới lỏng cà vạt, anh dựa người vào ghế ngồi, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó lại mở mắt ra và khởi động xe.

Mãi cho đến khi cách công ty 1km, trong lòng Từ Hàm Chi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm: Hôm nay cũng là một ngày vô cùng đẹp trai vô cùng bá đạo của tổng giám đốc! ♪(´ε` ) xuỵt xuỵt xuỵt, xuỵt xuỵt xuỵt, anh chụm môi bắt đầu huýt sao bài hai chú hổ.

Khi lái xe đến chung cư, anh lờ mờ nghe thấy mấy tiếng mèo kêu nho nhỏ, tiếng kêu xé lòng, ngắt quãng. Anh mặt lạnh lấy nghĩ: "Ai, cái con mèo ồn ào này.", sau đó xuống xe chổng mông lên tìm kiếm xung quanh một hồi. Tìm một hồi cũng không thấy, đến lúc này Từ Hàm Chi nhận ra mình ngốc nghếch như thế nào, cho nên từ từ đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng nhìn lên bầu trời. Tiếng mèo kêu đã biến mất, nhưng trên chân còn có thêm hai cái móng vuốt bám vào quần tây của anh.

Anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đó là một con mèo nhỏ màu cam, sạch sẽ không ngờ tới, đôi mắt màu vàng, lông có hơi dài, còn không to bằng giày của anh, níu lấy ống quần anh kêu meo meo meo không ngừng. Anh ngập ngừng đưa tay xuống, nắm lấy cổ nói rồi bế lên: "Rất ngoan.", anh nghĩ thầm.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đưa nó về nhà, trong nhà Từ Hàm Chi "lạnh lùng tàn nhẫn" có thêm một con mèo màu cam, cũng như hạt thức ăn cho mèo, thức ăn đóng hộp cho mèo, cát mèo, cây cho mèo, ổ cào móng cho mèo và gậy chơi với mèo.

Mèo màu quýt nhỏ là một con mèo cái, khoảng hai tháng tuổi, Từ Hàm Chi đặt cho nó cái tên "Từ Tiều Tiều", nhũ danh là Trư Trư (heo), dù sao thì nó cũng là một giống đặc biệt có thể nằm sập giường. Khẩu vị của Tiều Tiều cũng rất đúng với cái tên của nó, nhai đồ ăn hạt rắc rắc, sau khi ăn no thì vô cùng ngoan, dù có sờ như thế nào cũng không phản kháng, thích liếʍ người, vô cùng ngoan ngoãn. Mặc dù ngoài miệng Từ Hàm Chi vẫn luôn nói vô cùng ghét bỏ nó, luôn mồm kêu Trư Trư Trư Trư, nhưng buổi tối lại luôn trộm bế mèo từ nơi khác vào trong lòng ngủ cùng.

Nói tóm lại, kiếp sống của một nhân viên xúc xẻng Từ Hàm Chi cho đến hiện tại vẫn rất khỏe mạnh và viên mãn.

Nhưng chưa đầy một tháng sau, Từ Hàm Chi phát hiện ra có điều gì đó không ổn.