Chương 11

…Dịu dàng…

“Được.” Trình Nha có hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn, bình thường khi cô cười cũng rất ít khi lộ ra ngoài, nhưng bây giờ cô đang nhe răng cười, thoạt nhìn cô rất vui vẻ và nghịch ngợm.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ấm áp hơn trước rất nhiều. Bởi vì không cần phải mặc đồng phục cho nên hôm nay cô mặc một chiếc váy dài xếp ly màu be, phối cùng một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, sạch sẽ và xinh đẹp.

Trình Ôn Nghiêm xách vali hành lí cho cô, hắn đem xe chạy đến trước cổng trường.

Dọc đường đi hai chú cháu không có nói lời gì với nhau, vừa định xuống xe, Trình Nha nhẹ nhàng hỏi: “Chú sẽ cổ vũ cho cháu chứ?”

Câu hỏi đột ngột của cô khiến Trình Ôn Nghiêm không khỏi nhíu mày phản đối.

“Được, Nha Nha cố gắng lên nha.” Người đàn ông mặc bộ vest trắng quay đầu nhìn cô gái đang ngồi ở ghế sau.

Trình Nha có chút cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, cô buông tay đang nắm lấy gấu váy, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chú.”

Người đàn ông ôn nhu nhã nhặn, nụ cười ôn hòa trên môi càng làm lộ rõ vẻ đẹp trai của hắn: “Mọi chuyện đều thuận lợi, chú ý an toàn.”

Trình Nha đồng ý xong liền xuống xe, cô quay lại chào tạm biệt hắn trước khi bước vào cổng trường.

Chuyến đi đến những nơi khác để tham gia cuộc thi nói dài cũng không dài lắm mà nói ngắn cũng không phải, chuyến đi có tổng cộng bốn ngày.

Cô luôn phát huy rất ổn định, không có bất kỳ áp lực nào, ngược lại còn cảm thấy có chút thoải mái. Tô Minh đi cùng với cô có chút khẩn trương, cho dù đang ở trong xe, cô ấy cũng không quên lấy sách ra xem đi xem lại nhiều lần, thậm chí có bạn học còn khẩn trương hơn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng bỏ qua, trên đường đi không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Trình Nha tắm rửa, rửa mặt sớm, trước khi đi ngủ mới lấy một bài thi ra làm.

Tô Minh ở cùng một chỗ với cô, đôi khi cô cảm thấy rất ghen tị, sau khi thở dài xong cô lại tiếp tục viết tiếp những câu trả lời.

Kỳ thi ngày hôm sau, mọi thứ diễn ra đều thuận lợi. Có thể là do đồ ăn ở đây, Trình Nha không quen ăn cả ba bữa một ngày. Cũng có thể là do miệng cô đã bị dưỡng hư mất rồi, ăn xong luôn cảm thấy khó chịu, đến giờ cơm tối cô cũng chỉ ăn được hai đũa đã rời bàn.

Sau bảy giờ tối Tô Minh trở về phòng. Trải qua một ngày mệt mỏi cô chỉ muốn được nghỉ ngơi nhưng lại không muốn lãng phí thời gian cho giấc ngủ nên đành ép bản thân mình giở bài thi ra làm thêm vài câu.

Vào ban đêm, Trình Nha đang ngủ say lại bị đánh thức.

Tô Minh cầm bài thi trong tay cuộn người lại, nói với cô: “Nha Nha tôi cảm thấy hơi sợ.”

Lúc này rất yên tĩnh, nhưng bên ngoài hành lang lại truyền đến những tiếng sột soạt. Sau đó là tiếng đóng cửa, tiếng của nữ sinh cùng người đàn ông, tiếng cởi thắt lưng, dần dần lớn hơn…

Trình Nha liếc nhìn thời gian. Đã hơn một giờ sáng.

Lúc này lại có tiếng động lớn như vậy, chuyện gì đang xảy ra bên ngoài không cần nói cũng biết.

“Được rồi, hình như là giáo viên dẫn đội…”

Tô Minh nói được một nửa, Trình Nha nhanh chóng che miệng cô ấy lại, hạ giọng nói: “Cậu ngủ cùng tôi cũng được. Cửa khóa rồi sao?”

“Khóa rồi. ” Tô Minh sợ hãi gật đầu.

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, Trình Nha liền ngồi dậy tắt đèn, chỉ có ánh trăng lẻ loi chiếu vào.

Tô Minh bị dọa đến mức cứng đờ người, buông tờ giấy trong tay liền nằm xuống.

Trình Nha chia sẻ một nửa chiếc chăn của mình với cô ấy.

“Nha Nha, cậu thật tốt.” Học đến giờ này nhưng Tô Minh lại chưa cảm thấy buồn ngủ.

Trình Nha không có sức lực nữa, thấp giọng nói: “Ngủ đi, chúc ngủ ngon.”

“Ân, chúc ngủ ngon.”

Nửa đêm, Tô Minh lại tỉnh giấc, phát hiện Trình Nha có điểm không thích hợp, liền lo lắng hỏi: “Nha Nha, cậu không sao chứ?”

Chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể, Trình Nha lắc lắc đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Minh mới ý thức được có điều gì đó không ổn. Trình Nha ở bên cạnh đang đổ mồ hôi đầm đìa, ôm bụng, môi trắng bệch.

“Nha Nha, cậu làm sao vậy? Bụng khó chịu sao? Cậu đau bụng kinh sao?”

“Dạ dày, dạ dày không thoải mái…” Âm thanh Trình Nha lúc này yếu ớt như muỗi kêu.

“Tôi đi tìm đội trưởng!” Nói xong những lời này, sắc mặt Tô Minh cứng đờ. Cô ấy đã là người trưởng thành rồi, có thể đoán được hành vi bẩn thỉu đêm qua của người dẫn đội cùng nữ sinh kia.

Điện thoại di động đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên. Trình Nha không còn tâm trạng để quan tâm đến nó, vì vậy Tô Minh đã mang nó lại cho cô “Nha Nha, chú của cô gọi đến.”

Trình Nha không còn sức lực để nghe điện nữa: “Cậu nghe giúp tôi đi.”

Dù đã uống thuốc nhưng cơn đau dạ dày vẫn không giảm bớt, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, cô mơ hồ vì đau, lần nữa tỉnh lại thì thấy Trình Ôn Nghiêm đang đi tới.

Người đàn ông này chính là chú của cô, hắn dùng tư thế ôm công chúa ôm cô lên.

Trình Nha đang bị bệnh, nhưng cô không vui khi bị ôm lên như vậy, bĩu môi, nhẹ giọng nói: “Cháu không yếu đuối đến như vậy.”

“Cháu còn nhỏ.” Trình Ôn Nghiêm thấy tóc trên trán của cô cũng đã thấm đẫm mồ hôi.

“Nhưng cháu đã mười tám tuổi rồi.” Trình Nha đưa tay vòng qua cổ hắn. Hắn đi rất nhanh, cô rất sợ mình sẽ bị rơi xuống.

Người đàn ông không nghe cô nói, nói một câu: “Mười tám cũng là một đứa trẻ.”

“Hừm…”. Sau đó, Trình Nha từ từ chìm vào hôn mê.

Cô bị ôm lên xe của Trình Ôn Nghiêm, hắn lái xe thẳng đến một bệnh viện gần nhất.

Cô không quen với thức ăn ở đây, nên hắn đã đặc biệt mua rau và cháo nhạt để làm ấm cái bụng gần như không có một hạt cơm nào của cô.

“Cháu không ăn nổi.” Cô thật sự ăn không vào, dạ dày cực kỳ khó chịu, không muốn ăn cái gì cả.

“Ngoan, uống một miếng nước trái cây.” Trình Ôn Nghiêm kiên nhẫn dỗ dành cô hồi lâu, cuối cùng cũng đút được cho cô một ít nước trái cây nóng.

Chiếc kim mỏng đâm vào da thịt. Trình Nha đem mặt vùi vào vai hắn.

Cô y tá di chuyển nhẹ nhàng, nhanh nhẹn dán băng dính vào, rồi đem một túi nước muối đưa cho người đàn ông đi cùng.

Người đàn ông đưa bả vai cho cô tiếp tục dựa vào, không nói lời nào.

Thuốc đã phát huy tác dụng, sắc mặt mệt mỏi của Trình Nhã dần dần dịu đi.

Từ nửa đêm qua đến giờ, cô thật sự rất mệt mỏi. Có người chăm sóc ở bên cạnh, cô không cần lo lắng túi nước muối đang chuyền có bị nhỏ giọt hay không, chỉ cần dựa vào chú nhỏ ở bên cạnh ngủ là được.

Mơ mơ màng màng, đã được trùm kín chăn.