Chương 18

…Sấm…

Lòng tự ái không đáng tiền, nhưng không đến nỗi ai muốn chà đạp thì chà đạp.

“Con mẹ nó ai đáng thương?”

Cho tới bây giờ cô chưa từng nói lời thô tục, cô gái ngoan ngoãn bỗng nhiên tức giận

Thích Tinh Sơ thấy sự biến hóa trong đó. Khóe miệng nhếch lên, có ý tứ.

“Như vậy cợt nhả với người nào?”

“Chú cậu sao?”

“Đã sớm không sạch sẽ hay thật là chú cháu tình thâm?”

Anh ta nhìn từ trên cao xuống, liên tục nghi ngờ.

Nếu như là lúc trước, đối mặt với người chê chú mình, cô sẽ không chút do dự phản bác lại.

Nhưng bây giờ, ý chí của cô yếu kém đến đáng sợ, không chịu nổi một đã kích nào, không dám đối diện.

Thấy cô không có trả lời, Thích Tinh Sơ giống như phát hiện ra một cái bí mật lớn, biểu tình tràn đầy phỉ nhổ: “Cậu thừa nhận.”

“Tôi không có” Trình Nha không kịp giả bộ bình tĩnh, phản ứng chân thật.

Chỉ có cô biết, mình đã từng cuồng loạn như thế nào.

“Đủ rồi Thích Tinh Sơ? Trả lại cho tôi!”

Cô xông lên, cướp món đồ chơi nhỏ màu trắng từ trong tay anh ta.

Cô vẫn còn cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không có vi phạm luân thường đạo lý, du͙© vọиɠ đến kinh hãi thế tục.

Bất ngờ xảy ra xô đẩy suýt nữa khiến Thích Tinh Sơ té ngửa.

Thân hình mảnh khảnh bộc phát ra sức lực như sóng lớn cuồn cuộn, giận dữ không kiềm chế được.

Thích Tinh Sơ bị đuổi chạy tới cửa, không thể tin được mắng to: “Bệnh thần kinh!”

“Cút! Cút cho tôi!” Cô đem đồ trong tay toàn bộ ném về phía anh ta, không để ý gì cả.

“Có bệnh à!” Thích Tinh Sơ khó khăn né tránh cái hộp đang bay tới.

Lần này anh ta rời đi vội vã, không cần bất kỳ kẻ nào đuổi.

Đóng của lại, nhặt lấy món đồ chơi nhỏ rơi trên mặt đất.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Trình Nha cũng không ném, từ từ ngồi xuống, rúc lại góc tường, thất thần ôm đầu gối.

Thích Tinh Sơ sẽ không dám trở lại nữa, sau này cũng không có người khi dễ cô.

Nhưng cuộc sống của cô, trở nên hỏng bét.

Cô đã thừa nhận.

Nhưng không đủ dũng khí cùng đảm đương đi đối mặt.

Bản chất nhân tính, yếu đuối, xấu xí, không chịu nổi, ngay cả bản thân cũng khịt mũi coi thường.

Hít sâu một hơi, cô cầm lấy chiếc điện thoại di động trên mặt đất.

“Chú, điện thoại của con bị hư, có thể đổi cái mới được không?” Cô dè dặt hỏi, giống như mọi ngày.

Trình Ôn Nghiêm rất nhanh đã đáp ứng.

Điện thoại tắt xong, cô bắt đầu run rẩy.

Rất muốn gặp hắn, lại sợ ánh mắt tiếp xúc với hắn.

Trình Nha đứng lên, đem tàn cuộc thu dọn sạch sẽ, không lưu lại dấu vết.

Thu dọn sách không nên xuất hiện, cùng món đồ chơi nhỏ.

Ở trình độ nào đó, cô thà bị chú biết mình đang xem 18+, cũng không nguyện ý bại lộ tâm tư đích thực.

Không, chỉ cần không nói, vĩnh viễn sẽ không biết.

Trình Ôn Nghiêm rốt cuộc cũng về đến nhà, bầu trời đã tối, bên ngoài lại có mưa to.

Trình Ôn Nghiêm đi rửa mặt, cô mở chiếc hộp điện thoại mới ra, làm từng bước.

Dự tính không khác lắm, thời điểm cô chuẩn bị đi ngủ, hắn qua thăm cô, hỏi cô hôm nay có khó chịu ở chỗ nào không.

Con thỏ nhỏ nằm trong chăn, mu bàn tay trong suốt, có thể nhìn thấy cả mạch máu màu xanh. Cô có chút yếu đuối.

Một đạo sấm sét đánh xuống, ánh sáng lóe lên, ngoài cửa sổ có gió lớn, mưa lớn như thác nước muốn đem thủy tinh đánh bể.

Trước mắt là khuôn mặt ôn nhu, nhưng cô không dám cười, run sợ trong lòng, sợ rằng giây tiếp theo sẽ phải tan xương nát thịt.

Ngủ ngon, cô giữ chặt Trình Ôn Nghiêm, làm một đứa nhỏ tùy hứng.

“Chú.”

“Ừm.” Hắn luôn đáp ứng.

“Con sợ người khác nói xấu chú.”

Giọng cô đã không giống chú cháu lúc bình thường.

“Chú, con vĩnh viễn là baby của chú.”

Ánh mắt cô đen nhánh thông suốt, mỗi một lời nói một câu nói, ánh mắt như măng mùa xuân, non nớt tươi mát.

“Đứa nhỏ ngốc.” Trình Ôn Nghiêm bật cười, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Trình Nha cũng ôm cánh tay hắn, má lúm đồng tiền cười cười.

Chỉ có bản thân biết, nhịp tim đang đập đã bán đứng cô.

“Ngủ đi.”

“Chú ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Ngoài cửa sổ, sấm chớp vẫn còn tiếp tục.

Ngày hôm sau, mưa đã tạnh, mặt trời đã mọc.

Hai người mặt đối mặt cùng ăn bữa sáng.

Có lẽ, không chọc thủng, có thể sớm chiều sống chung, âu cũng là điều tốt. Trình Nha cúi đầu, ăn điểm tâm.

Điện thoại di động mới mua đặt ở trên bàn, tiếng chuông vang lên.

Trình Nha ở khoảng cách gần, nhìn một cái, “Thầy gọi đến.”

Hồ ly không dấu được đuôi, cái gì đến cũng sẽ đến.

Trình Nha không nhận điện thoại.

Dựa vào đầu óc của Trình Ôn Nghiêm, thông qua vài ba lời nói cũng có thể dễ dàng phát hiện đầu mối trong đó. Dù cô đã lấy tốc độ nhanh nhất cúp điện thoại.

“Trình Nha, đây là chuyện gì??”

Không có tranh chấp, hắn đang thử thăm dò xem cô có thành thực hay không.

Trình Nha không nói lời nào, đưa số điện thoại này cho hắn xem.

Trình Ôn Nghiêm dùng điện thoại của mình nhập vào dãy số, bấm gọi.

Thật ra ban đầu cô không định lừa gạt hắn, nhưng cô không nhịn được.... Sợ hắn biết được bộ mặt thật của cô,lỳ lợm không chịu được, không dễ dạy.

Cúp điện thoại, biết được Trình Nha tự tiện cúp học, giọng nói Trình Ôn Nghiêm cùng ánh mắt đều thong dong không có nghiêm túc: “Thầy gọi nói là điện thoại của chú không gọi được. Dãy số không đúng.”

“Có thể là con nhớ lộn đi, di động bị hư.” Cô lấy cớ lại có chút lúng túng

“Nha Nha.”

Cô cũng biết, chú sợ cô làm cho hắn thất vọng.

Nước mắt lã chã, không tự chủ một mực tuôn rơi.

Cô lựa chọn ngấm ngầm thừa nhận. Tâm tính cô tồi tệ, không có thuốc chữa, không muốn giải thích.

Giờ khắc này, Trình Ôn Nghiêm kinh ngạc rốt cuộc mình quan tâm bao nhiêu tới cô.

Cô cùng với bạn học cúp học, xấu nhất là, giấu tất cả, cái gì cũng không nói cùng hắn.

Cuối cùng, hắn lắc đầu một cái: “Trình Nha, con làm cho chú quá thất vọng.”

Phải không?

Trình Nha hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu nói, “Nhưng mà.... con đã mười tám tuổi.”

Trình Ôn Nghiêm không thể tin. Không tin đây là lời mà cô bé luôn ngoan ngoãn với hắn nói ra, hỏi: “Mười tám? Con không hy vọng chú xen vào chuyện của con nữa?”

Trình Nha cam chịu số phận nhắm mắt lại: “Coi như con cầu xin chú.”

Ba năm tín nhiệm vào thời khắc này tan rã.

“Đây là giọng điệu nói chuyện với bậc cha chú ư? Thầy dạy con như vậy sao?”

Cô ngẩng đầu lên, cười cười.

Không thể tưởng tượng được, nếu chú biết tâm tư của cô đối với hắn thì sẽ như thế nào? Lσạи ɭυâи, làm người ta chán ghét.

Có lẽ sẽ nhận được cái bạt tai.

Tất cả chấm dứt từ đây, mọi chuyện.

Trong ánh mắt cô chỉ còn sự bình tĩnh tự giễu.

Biết rõ hắn còn đang tức giận, cô cũng rất không vâng lời, đứng lên.

Chưa từng không nghe lời, dứt khoát vạch trần toàn bộ.

“Con đi đâu.”

“Đi học.”

Trình Ôn Nghiêm đè nén lửa giận: “Trở lại, chú chở đi.”

Đây là lần đầu tiên cô cãi lại: “Để con tự đi.”

“Chú là chú của con.”

“Con biết.” cô nhẹ nhàng trả lời, đóng cửa lại.

--------