Chương 2

…Bí mật giấu kín…

"Trình Nha, sao hôm nay Dư Điềm lại không đi học thế?"

Trình Nha đặt bút xuống lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh: "Không biết nữa."

"Không phải cậu có quan hệ tốt nhất với cậu ấy sao?"

Chiếc bút chì kim trong tay Trình Nha dừng lại lần nữa, "Quan hệ của tôi và cậu ấy không tốt đến vậy đâu."

"Hả? Vậy thôi."

Trình Nha không nói gì nữa, rủ tầm mắt xuống tiếp tục làm đề.

Bởi vì là thứ sáu, không cần học tiết tự học buổi tối. Sau khi tan học, Trình Nha trực tiếp gọi xe đến nhà của Dư Điềm.

Trường mà người có tiền có thể học rất bài xích người nước ngoài. Trình Nha như này không có bố mẹ cũng không gặp người giám hộ, hoàn toàn xa lạ, trong mắt của người ngoài chính là một quả hồng mềm ngoan ngoãn nghe lời.

Bạn bè của cô không nhiều, Dư Điềm được tính là một người bạn, mỗi ngày đều cùng nhau đi đi về về, có những nhiều vụn vặt riêng tư gì đều sẽ chia sẻ với nhau.

Mà hiện giờ, cô từ từ đóng cánh cửa phòng ngủ của Dư Điềm, hỏi cô ta: "Cậu với Thích Tinh Sơ làʍ t̠ìиɦ với nhau rồi sao?"

Cô hỏi không chút kiêng kỵ gì, Dư Điềm hoảng hốt, lập tức tươi cười trở lại: "Nha Nha, lời này của cậu là nghe ai bịa đặt đồn nhảm thế? Tớ bị ốm nên xin nghỉ thôi mà, mấy người ở trường học nghĩ đi đâu luôn vậy?"

"Bịa đặt đồn nhảm... sao?"

"Đúng vậy, ai mà không biết cậu và Thích Tinh Sơ là kẻ thù một mất một còn chứ? Vả lại tớ cũng đâu có tùy tiện đến thế, không thể làʍ t̠ìиɦ với người khác sớm như vậy được..." Nói đến câu thứ hai, Dư Điềm bỗng nhiên hạ thấp giọng, thi thoảng lại liếc mắt về phía cửa, sợ rằng mẹ đang ở bên ngoài sẽ nghe thấy.

Cô ta lờ mờ cảm nhận được, Trình Nha của ngày hôm nay có chút lạ. Không còn là con người mềm dẻo kia nữa, trở nên lạnh nhạt với cả bản thân cô ta.

"Chết cũng không thừa nhận." Sự kiên nhẫn của Trình Nha gần như đã cạn kiệt, cô quay người rời đi.

Khoảnh khắc đưa tay lên nắm cửa đó, Dư Điềm lên tiếng: "Nha Nha, tớ... tớ xin lỗi..."

Động tác của Trình Nha dừng lại, cô quay người: "Cậu và anh ta, là chuyện từ khi nào?"

"Chính là lần mà cậu suýt bị dội nước đó..." Giọng của Dư Điềm càng trở nên nhỏ hơn.

Ngày hôm đó, Thích Tinh Sơ chuẩn bị làm nhục Trình Nha trước mặt mọi người, nếu như không phải do Dư Điềm đến kịp cản lại, thứ chờ đợi Trình Nha chính là một xô nước và bị khóa lại trong phòng dạy học.

Khi đó, cô đã nhìn ra được manh mối, có dò hỏi Dư Điềm, khi đó Dư Điềm phủ nhận ngay tại hiện trường, nói bản thân mình chỉ là trùng hợp gặp phải thôi. Hiện giờ nghĩ lại, là sợ nhìn thấy cảnh bạn thân của mình bị bắt nạt, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà, Dư Điềm và Thích Tinh Sơ vậy mà lại ở bên nhau rồi, ý tứ hàm xúc chính là căn bản không hề coi cô là bạn.

Xem ra, quan hệ bạn bè giữa cô và Dư Điềm đúng là đã đi đến tận cùng rồi.

"Nha Nha, tới xin lỗi." Dư Điềm đã chạy đến trước mặt cô, vô cùng gấp gáp, "Chuyện này cậu biết được từ ai thế?"

Trình Nha nghe được ý tử cảnh cáo trong lời nói của cô ấy, đột nhiên cười nói: "Tôi tận mắt nhìn thấy đó." Vả lại cô cũng đã quay lại cảnh đó rồi.

Sự hoảng hốt nơi đáy mắt của Dư Điềm đã không thể che giấu nỗi nữa: "Vậy, vậy cậu nhất định không thể để người khác biết... chúng ta là bạn bè mà... chúng ta còn là học sinh, vả lại... vả lại... "

"Đi đây." Trình Nha không đợi cô ấy nói xong, đã mở cửa rời đi rồi.

"Trình Nha!" Dư Điềm ở phía sau dậm chân, lại sợ cô sẽ nói những lời không nên nói trước mặt bố mẹ mình, không dám kích động cô thêm.

Mẹ Dư thấy bạn của con gái đi ra, tươi cười nói: "Nha Nha, cơm sắp nấu xong rồi, con ở lại ăn tối cùng chúng ta nha."

Trình Nha đổi thành nụ cười ngọt ngào, lễ phép nói: "Cảm ơn dì. Con còn có việc ở nhà cần phải về luôn, con không làm phiền mọi người nữa ạ."

Mẹ Dư cảm thấy có chút đáng tiếc, còn muốn chồng mình lái xe đưa khách về.

Trình Nha cũng từ chối rồi, nói rằng chú nhỏ sẽ đến đây đón mình, không cần làm phiền chú dì nữa.

Mẹ Dư tiễn cô ra đến tận cửa, luôn tâm niệm đứa con gái này tốt đẹp biết bao. Nếu như Dư Điềm nhà bọn họ có thể bằng một nửa của Trình Nha thì tốt biết bao. Hôm qua trở về thì bị cảm, cũng không biết lần này sẽ ốm đến khi nào mới khỏe.

Đi ra khỏi tiểu khu, Trình Nha mua một gói thuốc trong một cửa hàng nhỏ.

Bà chủ lớn tuổi nhìn thấy ba lô cô đang đeo trên vai, hỏi cô có phải mua giúp người trong nhà không?

Trình Nha gật đầu rồi trả tiền.

Lại đi tiếp một đoạn đường nữa, sau đó mới gọi xe về nhà. Chú nhỏ của cô căn bản sẽ không đến đón cô.

Cô gái từ lúc chưa từng hút thuốc ngồi trên bậc thềm cầu thang trong nhà mình, thuốc trong tay đến cuối cùng không còn một điếu nào.

Chắc là Dư Điềm và Thích Tinh Sơ đã sớm ở bên nhau rồi nhỉ, nhưng đó giờ không hề nói với cô.

Một đối tượng mà cô tưởng rằng cô có thể tin tưởng, sớm đã không coi trọng bản thân mình nữa, đã chuẩn bị sẵn kế hoạch bắt nạt cô như nào rồi.

Con người rồi sẽ thay đổi.

"Ding —— "

Màn hình điện thoại nhảy ra tin nhắn Trình Ôn Nghiêm gửi đến.

Hắn bay ra nước ngoài rồi, nhanh nhất thì thứ hai mới quay về.

Trình Nha đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Cô đứng trước chiếc gương to soi toàn thân, từ chiếc áo khoác đồng phục của trường đến đồ lót, cởi ra từng cái một.

Bộ ngực của cô gái trẻ, tiểu huyệt với lôиɠ ʍυ thưa thớt, cùng một cái khe nhỏ giữa nụ hoa trắng mềm.

Cả người lộ ra trong không khí, không khí có chút lạnh, hoa huyệt bị kí©h thí©ɧ đến mức có chút ẩm ướt.