Chương 20

…Phát sinh biến cố…

Ngoại trừ Tô Minh, cũng không có ai dám lại gần cô.

Một đêm mất ngủ khiến cô vừa tỉnh táo vừa mơ màng.

Khi ăn bữa tối, cô nghe thấy những người khác bàn tán, nói rằng "cặp đôi ngầm" Dư Điềm và Thích Tinh Sơ đã chia tay.

Ngược lại anh ta làm việc cũng nhanh đấy.

Trình Nha đang ăn một cách chậm rãi có quy luật, cô ý thức ngẩng đầu lên, tầm mắt chạm phải... Thích Tinh Sơ.

Cô thu hồi ánh mắt, rời khỏi nhà ăn một cách có trật tự.

Giống như sự nhục nhã của ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.

Mục đích mà anh ta đến nhà có lẽ không phải là muốn cô xóa đi những tấm hay hay video mà cô đã quay chụp.

Những thứ như vậy, người có đầu óc đều biết cô sẽ không lan truyền đi, chúng chỉ là con bài thương lượng để đối phó với Dư Điềm đang làm ầm ĩ thôi.

Buổi tự học tối, Trình Nha bắt đầu làm bài tập được giao vào ngày hôm đó.

Những bài tập còn sót lại, thầy cô không cho cô làm bù.

Tiếng chuông tan học vang lên, đề mà cô đang làm đã xong một nửa, đợi đến khi làm xong hết, ngẩng đầu lên, mọi người đều đã đi hết rồi.

Có người cố ý tắt hết đèn ở trước phòng học. Cô quay trở lại làm đề mới phát hiện ra.

Tiếng bước chân truyền đến, vô cùng rõ ràng bên ngoài hành lang yên tĩnh.

Một bóng người đứng chặn ở trước cửa và dựa ở đó.

Ánh sáng mập mờ, Thích Tinh Sơ cười như không cười: "Hôm nay nhìn thấy chú nhỏ của cậu rồi, cậu thích phong cách như vậy sao?"

Trình Nha trả lời một cách thờ ơ: "Đúng thế."

Có lúc cô sẽ cảm thấy bản thân cùng với Thích Tinh Sơ không chỉ đơn giản là bướng bỉnh, mà điều thực sự là... sau một thời gian dài, họ đã trở nên xấu xa từ trong xương cốt rồi.

Anh ta nghe xong thì đột nhiên cười nhẹ: "Không nhìn ra nha, cậu lại dễ thương như vậy."

Thực ra hai người họ cũng có phần giống nhau.

Trình Nha không thèm để ý đến anh ta.

Thích Tinh Sơ thoáng nhìn thấy bài kiểm tra trên bàn cô, "Cô gái tội nghiệp, vì bài kiểm tra thử mà ở lại muộn như thế."

"Cút đi." Cô cau mày.

"Làm bài kiểm tra gì chứ, tôi đưa cậu đi chơi." Anh ta khoanh tay trước ngực, có vài phần lưu manh.

Nhưng rõ ràng cô gái nhỏ ở trước mắt anh ta không hề coi trọng anh ta.

Anh ta tiến lại gần một bước, "Tôi làm xong bài kiểm tra rồi, cậu có thể lấy chép."

"Không cần." Cô lạnh lùng từ chối, cũng không thèm ngẩng đầu lên.

Anh ta lại cười: "Đồ ngốc."

"Cái gì chứ?" Lần này cô đột ngột ngẩng đầu.

Thích Tinh Sơ bỗng nhiên hỏi: "Cậu đã từng đến quán bar chưa? Có muốn đi cùng tôi không?"

Cô lạnh mặt hỏi: "Đi đến đó để làm gì?"

"Vừa chia tay bạn gái xong, đến đó mượn rượu giải sầu không được sao?" Anh ta cau mày, "Đồ ngốc."

Trình Nha thay đổi sắc mặt, không thèm nhìn anh ta nữa.

Hơn mười giây sau, tên gia hỏa trước mặt đạp vài tờ bài kiểm tra đã làm xong xuống bàn học của cô, "Đây, chép xong thì đi bar với tôi."

Trình Nha: "Không đi."

Thích Tinh Sơ: "Thật không?

"Đợi một chút... " Trình Nha nhận lấy bài kiểm tra thử mà anh ta đưa.

"Đồ ngốc này, tâm tư thay đổi cũng nhanh thật đấy." Anh ta cười nói.

"Đừng có gọi tôi như thế." Cô kháng cự theo bản năng.

Tốc độ chép bài của học sinh giỏi này thật sự là có gọi người đến cũng không dám tâng bốc, Thích Tinh Sơ chờ đợi đến hết kiên nhẫn, cầm bài kiểm tra lên chụp bài tấm, "Như này không phải được rồi sao. Tôi chụp hết luôn rồi, sau đó gửi cho cậu, số wechat là gì?"

Trình Nha ngơ ngác một lúc, rồi trả lời: "Tôi không dùng wechat."

Người này sau đó cầm điện thoại đang đặt trên bàn của cô lên, cưỡng ép ấn ngón tay cô lên điện thoại để mở khóa, thêm số wechat. Động tác ăn khớp, liền mạch dứt khoát.

"Đi thôi." Thích Tinh Sơ kéo cổ tay mảnh khảnh của cô đi.

Cô ngập ngừng tại chỗ.

Cô bất lực giải thích: "Tôi thật sự sẽ không làm gì cậu đâu, đồ ngốc."

"Đừng có gọi tôi như vậy." Cô lại trở thành người đi trước.

"Đúng thật là em gái nhỏ." Thích Tinh Sơ không nhịn được cười.

Trình Nha bất mãn, có chút ngượng ngùng: "Nói nhiều."

Anh ta sải bước to đi lên đến trước mặt cô một chút, "Đi thôi, cùng đi giải sầu nào."

Thật là ấu trĩ.