Chương 14

Sau chuyến đi tham quan vườn thực vật, giáo sư đưa chúng tôi trở lại trường học.

Cỏ đối với thỏ chúng tôi cũng giống như oxi đối với con người.

Thế là sau khi ăn uống ‘búp phê’ no đủ, tôi ngồi trên xe ngủ gật.

Người thiết kế của chiếc ghế xe buýt này chắc ghét thỏ và bản thân mình lắm.

Tôi chỉ ngủ được một lúc thôi, đầu tôi sưng một cục nhỏ, gáy thì mỏi.

Nghiến răng, thỏ muốn cắn nhà phát minh xe, Chu Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh tôi đột nhiên trầm giọng hỏi.

"Buồn ngủ sao?"

"Dạ."

Tôi nhìn anh ấy một cách đáng thương, rồi ánh mắt tôi vô thức nhìn lên đùi Chu Cẩn Ngôn.

Muốn biến thành thỏ, lăn lộn trên đùi của cỏ hạng sang quá. Thế thì ai có thể đọ lại tôi chứ~

Chỉ là đáng tiếc, lăn một hồi thì tôi sẽ thành bảy món.

Đời thỏ khó khăn.

Lúc này, có người đẩy nhẹ đầu tôi dựa vào vai Chu Cẩn Ngôn.

Dù không êm lắm nhưng tôi vẫn ngủ ngon. Thơm phức ý a~

Do chiều cao của anh và tôi, nên có thể nói chiếc gối cỏ tạm thời này của tôi rất dễ chịu.

Nó làm cho tai tôi muốn lộ ra, để Chu Cẩn Ngôn vuốt chúng.

"Ngủ đi."

Chu Cẩn Ngôn bình tĩnh nói, liền nhắm mắt ngủ.

Tôi ngơ ngác một lúc, rồi mừng rỡ. Đời thỏ lại có thể rồi!

Ngọt ngào nhắm mắt lại trong sự sung sướиɠ.

Trong mùi cỏ xanh dễ chịu, tôi dần ngấm cơn phê. Ngủ mê mệt.

Tôi mơ thấy mình đang chạy quanh bãi cỏ trong hình dáng thỏ, tự do và không bị kiềm chế. Như vua thỏ, ha ha ha~

Miệng tôi ứa nước miếng khi tìm ra những ngọn cỏ có mùi vị béo ngậy và thơm ngon.

Trong lúc ngủ mơ, tôi cảm thấy có ai đó đưa tay lên lau khóe miệng tôi, phát ra một tiếng "tsk" không rõ nguyên nhân.

Tôi rêи ɾỉ, rúc mình vào đám cỏ ấm áp, không nhịn được mà cắn vài ngụm. Vẫn dai nhách!

Lúc này tôi bị đánh thức bởi có ai đó lay tôi, hóa ra xe đã đến cổng trường.

"Về rồi ạ?"

"Ừm."

"Yeah…"

Khi tôi ngây ngô định ngẩng đầu cảm ơn Chu Cẩn Ngôn đã cho tôi mượn vai, tôi phát hiện trên vai anh ấy có một vết nước khả nghi, trên cổ còn có một vết đỏ. Thật...thật quyến rũ thỏ!

Nhưng anh ấy dường như không để ý, vuốt thẳng mái tóc rối bù của tôi với vẻ mặt điềm tĩnh.

"Xuống xe thôi."

"Dạ."

Tôi ngốc luôn.

Lúc tôi còn định nói thêm gì nữa thì Chu Cẩn Ngôn đã đứng dậy chuẩn bị xuống xe, trên người vẫn đang xách túi của tôi.

Tôi ngoan ngoãn theo anh từng bước một.

Khi tôi đi ngang qua nhóm bạn nữ đang nói chuyện với Xảo Linh, tôi thấy họ đang nhìn chúng tôi với khuôn mặt đỏ bừng. Chắc là nhìn Chu Cẩn Ngôn rồi, tôi hưởng ké hào quang thôi.

Bọn họ run lên vì phấn khích, sau đó một tiếng kêu kìm nén phát ra từ miệng một cô gái.

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!"

"Ngôn x Đồ!"

?

? ?

Cái gì nữa vậy mẹ trẻ?

Họ đang nói ngôn ngữ của con người thật à?

Thế sao tôi không thể hiểu được?

Đang lúc tôi đang định đi tới hỏi cô ấy, thì Chu Cẩn Ngôn từ xa gọi tôi.

"Tô Đồ, mau lại đây."

Tôi vội vàng chạy tới, phía sau vang lên một loạt tiếng la hét, khiến tôi giật mình hoảng sợ.

Con người thật khó hiểu. Nhất là phụ nữ!