Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thỏ Con "Trúng Thưởng"

Chương 31

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh Thành, chúng ta đi ăn cái này nhé?"

"Nghe theo cậu."

Ồ, có lẽ họ cũng là bạn với nhau thôi. Tôi tiếp tục cúi đầu, chán nản liếʍ móng tay.

Nhưng từ từ, giọng nói của họ bắt đầu có chút gì đó không đúng. Tai tôi giật giật, mơ màng quay đầu nhìn lại. Rồi tôi thấy hai cậu con trai đó đang hôn nhau, ôm nhau rất thân mật.

Nhìn cảnh đó, tôi bỗng dưng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, tim đập loạn xạ. Cảm giác này giống hệt như khi tôi trải qua thời kỳ động dục trước đây. Một lúc sau, hai người họ lấy đồ rồi rời đi. Khi đi, tay họ vẫn nắm chặt nhau, tình cảm quấn quýt, thân mật vô cùng.

Tôi mơ màng gãi mặt, trong lòng vừa cảm thấy ngượng ngùng, vừa nảy ra một câu hỏi. Bạn bè... cũng có thể như vậy sao?

Là một con thỏ, tôi thật sự không hiểu. Kể từ khi biến thành con người, tôi dành hết thời gian để học kiến thức của loài người, rồi mới thi đậu vào trường đại học này. Nhưng vấn đề này không có trong sách vở, nó vượt ra khỏi kiến thức mà tôi đã học.

Khi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, gáy của tôi bị ai đó bóp nhẹ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng của Chu Cẩn Ngôn vang lên.

Tôi quay đầu lại, theo phản xạ định nói ra câu hỏi trong lòng. Nhưng ánh mắt tôi không tự chủ được mà dừng lại trên môi của anh ấy.

Vừa rồi hai cậu con trai sau khi hôn nhau xong thì trở nên thân thiết hơn. Nếu tôi cũng hôn với Chu Cẩn Ngôn như vậy, liệu chúng tôi có trở nên thân thiết hơn không?

Vừa nghĩ đến đó, cảm giác kỳ lạ lúc nãy lại ùa về.

Tôi hoảng loạn cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói không có gì. Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt đen láy sâu thẳm. Cuối cùng anh ấy không nói thêm gì, thay đồ xong liền dẫn tôi ra ngoài trường.

“Chúng ta sẽ đi ăn ở ngoài trường à?”

“Ừ, vốn dĩ hôm nay định dẫn em đi ăn riêng. Nhưng vài người bạn quen biết muốn tụ họp sau khi thi đấu xong.”

“Nghe nói sẽ đi ăn ở quán nướng mới mở.”

Nghe đến ăn thịt, tôi ngay lập tức mất hứng, không khỏi tỏ ra chán nản.

Bước chân của Chu Cẩn Ngôn chậm lại.

“Tô Đồ, tự nhiên anh lại muốn ăn gì đó thanh đạm, em có gợi ý nào không?”

Tôi lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Có chứ, có một quán salad rau, còn có một quán chuyên món Vân Nam, toàn là nấm, ăn ngon lắm.”

“Vậy thì ăn món Vân Nam đi.”

Chu Cẩn Ngôn quyết định ngay lập tức.

Tôi hơi ngẩn ra.

“À, nhưng còn bạn anh thì sao?”

“Không cần lo cho họ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »