Chương 9

Trương Đào xấu hổ rời đi.

Hả dạ, hê hê hê...

Chu Cẩn Ngôn vươn vai duỗi người, vẻ mặt bình tĩnh.

Rồi anh quay đầu lại nhìn về phía tôi, dù tôi đã nấp mình sau lưng cây.

"Tô Đồ, lại đây"

Tôi mím môi, mang theo bữa sáng đi tới.

"Chu Cẩn Ngôn, buổi sáng... chào buổi sáng, tôi… à không em mang bữa sáng cho anh."

"Tại sao em lại đưa nó cho tôi?"

Chu Cẩn Ngôn không nhận lấy, anh ấy chỉ nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng.

Nghĩ đến việc anh Kiều Thanh bảo tôi giả vờ đáng thương sẽ có sức thuyết phục hơn, tôi lập tức rươm rướm nước mắt.

"Tối qua em vô tình trèo lên giường anh, em xin lỗi, em thực sự không cố ý đâu."

"Em có thói quen mộng du. Lần sau anh cứ đá em ra khỏi giường nhé."

"Chu Cẩn Ngôn, đừng giận em. Em xin lỗi!"

Tay tôi khẽ nắm cổ tay áo Chu Cẩn Ngôn, ngước mắt nhìn anh ấy.

Chu Cẩn Ngôn không giựt tay áo ra, nhưng lông mày anh ấy có hơi nhíu lại một chút.

Hử?

Kế hoạch giả bộ đáng thương mà anh Kiều Thanh nói không có tác dụng! Vãi!

Tôi hơi hoảng, lén lút, lùi lại một chút.

Nhưng giây tiếp theo, Chu Cẩn Ngôn cầm lấy bữa sáng trong tay tôi, giọng nói có chút không tự nhiên nói:

"Anh nhận mà."

"Và anh không giận đâu, đừng khóc. "

Không giận sao?

Tốt quá đi, yeah yeah.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chu Cẩn Ngôn đúng là một người rất tốt. Thế mà tôi lại hiểu lầm anh ấy.

Anh ấy không ghét tôi và cũng không bắt nạt tôi vì những lời nói xấu của người khác.

Có lẽ như anh Đại Mạnh nói, anh ấy chỉ là hướng nội thôi, xét cho cùng thì con người suy nghĩ rất phức tạp, muôn màu muôn vẻ.

Ước gì tôi hiểu thêm về Chu Cẩn Ngôn, tôi muốn kết bạn với anh ấy~

Biết đâu sau này làm bạn thân, thì tôi có thể tự nhiên hít cỏ hạng sang mọi lúc sao?

Nghĩ đến đây, tôi nhướng mày vui vẻ, vô thức nghiêng người về phía Chu Cẩn Ngôn để thể hiện sự thân thiện của mình.

Chu Cẩm Ngôn không hề trốn tránh mà cúi đầu nhìn tôi.

"Tô Đồ, em có nghe thấy Trương Đào vừa nãy nói gì không?"

"Em nghe thấy!"

Tôi nói – thỏ nghiến răng nghiến lợi ghi thù:

"Cậu ta thật khó chịu, trước đây cậu ấy quấy rầy em, sau đó cậu ta nói em quyến rũ cậu ta. Em thèm vào, xí!"

"Em còn không nhớ rõ mặt cậu ta thế nào đâu, hơn nữa cậu ta thúi quắc!" – Thúi nhất

Nước hoa của Trương Đào có mùi công nghiệp, nó rất hăng và khó ngửi. Đặc biệt đối với loài thỏ chúng tôi.

Trương Đào và lọ nước hoa của cậu ta là ở dưới đáy xã hội! Nó còn không có cửa so với mùi cỏ thơm ngát của Chu Cẩn Ngôn cơ.

Chu Cẩn Ngôn nghe xong trầm mặc một lát.

"Vậy cậu ta đã quấy rối em? "

"Đúng vậy, cậu ấy cũng để cho bạn cùng phòng trọ trước đây cố tình ăn hiếp em, cho nên em mới chuyển đến ký túc xá. "

"Hứ! Cậu ấy còn nói em là Thỏ cái! Làm sao có thể như vậy được!"

Tôi thích thỏ cái, chớ tôi làm gì phải thỏ cái! Xạo sự!

Càng nói càng tức, mắt tôi lại đỏ lên – hu hu, muốn khóc, thiệt ấm ức quá.

Vì thế Chu Cẩn Ngôn vội vàng cúi đầu, xoa mắt cho tô.

"Mẹ kiếp…"

Chu Cẩn Ngôn vốn luôn bình tĩnh và lịch sự bỗng nói ra một câu chửi thề, vẻ mặt thay đổi mấy lần, bao gồm bối rối, bàng hoàng, âm trầm và tức giận.

Tốc độ còn nhanh hơn diễn viên kịch ở Tứ Xuyên tôi từng xem.

Cuối cùng anh ấy đã nói với tôi.

"Xin lỗi em, tôi hiểu lầm rồi, em đừng khóc."

Tôi bối rối.

Hiểu lầm là gì?

Suy nghĩ của con người lúc nào cũng vậy á hả?