Chương 11: Thế giới thứ hai: Sư đồ ngây thơ (1)

Mạnh Dao ho khan một trận liêng tỉnhư loại. Vừa tỉnh liền tiếp nhận cốt truyện.

Thì ra đây là một thế giới tu tiên, nguyên chủ Mạnh Dao là đệ nhất sư tôn Lạc Vân Tông ở đại lục, thật sự nổi danh!

Mà nguyên chủ Mạnh Dao cùng nam chủ Tiêu Thanh có quan hệ sư đồ, Tiêu Thanh đứa bé do nguyên chủ ra ngoài dạo chơi vô tình nhặt về, nuôi dưỡng rất nhiều năm.

Nguyên chủ có chút giống với mẹ hắn thân lại là sư phụ của hắn.

Mà nguyên chủ Mạnh Dao người này rất cao lãnh, nguyên tắc rất mạnh, có một ngày nàng mơ hồ phát hiện đồ đệ đối với mình vượt qua luân lý thường tình, liền chấn kinh!

Vì đồ đệ không hề phạm sai lầm gì, nguyên chủ liên tiếp ra ý với hắn rằng nàng không thích hắn, muốn hắn hiểu được vị trí của hắn ở trong mắt nàng chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém, hai người chính là không thích hợp.

Mà Tiêu Thanh cũng là một người cố chấp, mặc kệ nguyên chủ ám chỉ như thế nào đều không dao động, mỗi ngày đều nhảy nhót qua lại trước mặt nàng.

Cho đến một ngày, sư huynh nguyên chủ đến thăm nguyên chủ, thế là trong mấy ngày này nguyên chủ liền nghĩ ra một kế.

Để sư huynh giả trang thành người trong lòng của nàng. Cho nên mấy ngày nay nàng vẫn luôn cố ý đến phòng sư huynh. Mà việc này làm cho Tiêu Thanh rất là thương tâm, hắn càng không chịu nổi chính là nguyên chủ lại chính miệng nói với Tiêu Thanh là nàng rất yêu sư huynh.

Là yêu a, việc này làm cho Tiêu Thanh không thể không từ bỏ, cho dù hắn vô cùng thương tâm lẫn ghen ghét, hắn cũng không thể chia rẽ hạnh phúc của sư phụ!

Cho nên, nguyên chủ Mạnh Dao thành công như nàng mong muốn, không còn tiểu gia hoả mỗi ngày đến trước mặt nàng gây chuyện, không còn người dính người theo đuôi, không còn người hỏi han nàng ân cần. Đều nói mất đi mới biết quý trọng, nguyên chủ Mạnh Dao thật sự đã sâu sắc cảm nhận được việc này!

Nàng hối hận không kịp, lại muốn thế nào đây? Đây đều là kết quả nàng muốn, do nàng tự chọn.

Về sau càng làm nguyên chủ khϊếp sợ chính là Tiêu Thanh yên lặng rời đi, nàng không biết hắn đi nơi nào, tra cũng không thấy có tin tức, từ đây hai người trời cao thủy trường, gần nhau trong gang tấc mà xa biển cách trời.

Nguyên chủ lúc ấy thương tâm muốn chết, cũng trời xui đất khiến làm công lực của nàng bạo phát, chỉ cần độ xong kiếp là có thể phi thăng!

Nhưng đây không phải việc nàng muốn, phi thăng thì như thế nào, hay ho lắm sao?

Thế giới không có người kia, nơi nào cũng không còn ý nghĩa. Cho nên, thời điểm độ kiếp, nàng vô tâm ứng phó, bị thiên lôi đánh chết! Chỉ vì nàng không muốn sống nữa, khi đã mất đi người yêu, sống cũng là một cái xác không hồn…

Mạnh Dao tỉnh lại sau thời gian đó là lúc nguyên chủ sinh bệnh sau đó sẽ phát hiện tình ý của đồ đệ.

Mạnh Dao cảm thấy cả một đời quá tùy tâm sở dục, muốn mình có thể tuỳ ý dám yêu dám hận!

Không thế ngốc như nguyên chủ cái gì cũng bị mất đi. Nam nhân không có, sự nghiệp không cần, mạng cũng không cần, cả đời nghiêm khắc đến cuối cùng mất đi lại mang theo sự tùy hứng khó tả!

Nếu là ta ta đều lấy tất cả!

Huống chi tiểu đồ đệ đáng yêu như vậy, nàng cũng không đành lòng ngược hắn đâu!