Chương 2: Thế giới thứ nhất: Mềm muội tháo hán (1)

Thỏ ngọc mở mắt ra, nhìn thấy bốn phía đều là tường đất, giường ngủ cũng làm bằng tấm ván gỗ rất cứng. Nàng liền biết bây giờ mình đang ở một nông thôn nghèo nàn. Trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức, đó chính là ký ức kiếp trước của nguyên chủ Mạnh Dao.

Kiếp trước, nguyên chủ là tiểu thư nhà quan vì gia cảnh sa sút mà trở nên nghèo túng, vì bị người đuổi gϊếŧ mà chạy trốn tới thôn Lục gia, trên đường không cẩn thận rớt xuống sông, vừa đúng lúc Lục Minh làm xong việc cứu trở về, lúc cứu được thì người đã ngất đi rồi. Trên đường về nhà bị người khác bắt gặp, một người nam nhân ôm một người phụ nữ cả người ướt dầm dề, dù như thế nào cũng không nói được. Cho nên nguyên chủ bị bất đắc dĩ gả cho hắn.

Sau khi thành thân thái độ của nguyên chủ rất không tốt, ham ăn biếng làm không nói, còn thường xuyên làm khó dễ Lục Minh. Lục Minh mới đầu vẫn luôn chịu đựng, đến lúc tận mắt nhìn thấy nguyên chủ và thiếu gia của địa chủ trong thôn chơi bời lêu lổng, mới hoàn toàn trở mặt, hưu nguyên chủ. Nguyên chủ bị đuổi ra khỏi nhà, người trong thôn ai cũng đều nhục mạ nguyên chủ.

Nguyên chủ vốn định đi tìm thiếu gia kia, ai ngờ vị thiếu gia đó bởi vì chuyện bại lộ này mà trở mặt không quen biết, cũng mặc kệ nguyên chủ.

Nguyên chủ ở bên ngoài sống sờ sờ chết vì đói.

Thỏ ngọc cảm thấy vô cùng thổn thức, gặp nàng nàng cũng sẽ đánh nguyên chủ đến nát nhừ, lại nói đến đây là lúc đã thành thân được hai tháng, tuy rằng bây giờ nguyên chủ đối với Lục Minh có thái độ không tốt, nhưng còn vẫn chưa lén lút qua lại với người khác, vẫn còn kịp, cũng may vừa mới bắt đầu, không khó, vẫn còn có thể cứu vãn!

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, đầu tiên Mạnh Dao nhìn thấy một đôi chân to mang giày rơm, hướng lên trên là vai rộng eo thon chân dài, nhìn chung dáng người tương đối chắc nịch, xem mặt thì tương đối chính khí, rất trầm ổn.

Lục Minh đi vào trong phòng thấy Mạnh Dao mỉm cười cặp mắt đối diện, Lục Minh có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ có thể là Mạnh Dao lại muốn làm chuyện xấu gì đó mới có thể cười với mình như vậy, liền giật nhẹ khóe miệng: "Phòng bếp đã có cơm, nàng rửa mặt xong thì qua ăn đi."

Xoay người, đang muốn làm việc như thường ngày bỗng nghe có người đáp lại làm hắn rất kinh ngạc.

"Chúng ta ăn chung đi rồi chàng lại đi làm việc, đừng không ăn gì đã đi làm, không tốt cho cơ thể."

"Nàng..." Lục Minh đang muốn hỏi nàng bị gì vậy, chẳng lẽ là đang diễn kịch? Thôi thôi, muốn như thế nào thì như thế đi. Đợi nàng rửa mặt xong liền đi vào phòng bếp bưng cơm tới, là hai chén cháo và hai cái bánh bột bắp.

Lúc rửa mặt, trên mặt Mạnh Dao tất cả đều là ý cười.