Chương 4: Thế giới thứ nhất: Mềm muội tháo hán (3)

Ngày thường Mạnh Dao có thể rất lười biếng, nhưng làm cái gì phải xem nàng có muốn làm không

Nàng nhẹ nhàng cười, nấu cơm ư? Không làm khó được nàng!

Trước tiên đi ngủ một giấc đã, dưỡng đủ tinh thần để còn chiến đấu.

"Hừ, ngủ thật là thoải mái! Đúng rồi, dọn dẹp trong nhà trước đã, phải giành được thật nhiều hảo cảm!"

Mạnh Dao chạy nhanh xuống giường đi dọn dẹp mọi thứ.

Nàng đem chăn phơi khô, đồ dùng trong phòng cùng và trong viện đều được bày biện chỉnh tề, mọi nơi đều quét tước một lần.

Đúng rồi, đem quần áo Lục Minh đi giặt sạch, không thể lười biếng được.

Làm xong, phải đi nấu cơm!

Chưa đến một hồi, Mạnh Dao đã làm xong xơm, xào khoai tây và nấu canh rau xanh, bánh bột bắp.

Nàng ăn xong rồi mới đi đưa cơm cho Lục Minh.

Lúc này Lục Minh còn đang làm việc rất chăm chỉ, bây giờ đang là ngày mùa, mỗi nhà đều ở trên mặt đất mà làm việc.

Một thím ở bên cạnh nhìn thấy Lục Minh chăm chỉ cực khổ như vậy, có chút chịu không nổi: "Đại Minh tử, đã đến giờ rồi, sao con không về nhà ăn cơm đi?"

Lục Minh lau mồ hôi nói: "À thím, nương tử của con sẽ tới đưa cơm cho con, con phải chờ nàng ấy."

"Mặt trời mọc đằng tây hay sao? Nương tử của con vốn rất lười cơ mà?".

Lục Minh cười cười: "Chỉ cần nàng có thể thay đổi là được "

"Cũng đúng, nương tử của con chỉ cần không lười thì có thể quá tốt ".

"Đúng vậy, nhưng chẳng biết nàng có thể kiên trì hay không." Rốt cuộc giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

"Đằng kia là nàng ấy đúng không? Còn mang theo cơm kìa."

Lục Minh nhìn nhìn: "Là vợ con."

Thím cười cười: "Ta về nhà ăn cơm đây, không quấy rầy vợ chồng hai đứa."

"Vâng, thím đi thong thả."

Lục Minh buông cái cuốc, đến đón Mạnh Dao: "Dao Dao, ta ở đây!"

Người nào đó lúc này còn không biết mình đã kêu tên thân mật với đối phương.

Mạnh Dao đi đến trước mặt hắn, mở hộp cơm ra: "Lục Minh, cơm ta làm nè, chàng nhanh ăn đi, đừng để bị đói!"

"Được, cảm ơn Dao Dao." Lục Minh ngồi trên cỏ, bắt đầu ăn cơm: "Dao Dao, nàng ăn chưa?"

Mạnh Dao ngồi xếp bằng ngồi dưới đất: "Ta đã ăn rồi, chàng ăn đi."

"Vậy ta ăn đây!" Lục Minh nếm đồ ăn rồi ăn canh, tự đáy lòng cảm thán: "Nàng làm cơm ăn ngon thật đấy."

"Ha ha, đó là do ngày thường ta lười nấu cơm thôi nhưng lúc trước ta đã từng học qua, ngày trước đi thăm họ hàng ở nông thôn ta học được từ bọn họ."

"Thật thông minh, vừa nhìn đã biết làm, Dao Dao nàng giỏi quá!"

"Chàng ăn nhanh đi, tướng công đừng để mình bị đói."

"Được"

Đến khi hắn ăn cơm nước xong, mới xách hộp cơm lên: "Ta về trước đây, tướng công, buổi tối sẽ chờ chàng về cùng ăn cơm."

"Được, có muốn ta đưa nàng về không?"

"Không cần, ta tự về được, chàng nghỉ chút đi, rồi lại làm việc tiếp."

Mạnh Dao xoay người rời đi.

Lục Minh nhìn bóng dáng của Mạnh Dao, chỉ cảm thấy trong lòng chưa bao giờ kiên định như bây giờ, giống như có người đi vào trong lòng hắn.