Chương 2

Đây là ván đấu vương giả đầu tiên của cô.

Cô nghĩ, chắc cũng là ván đấu cuối cùng của mình.

Cô mang theo vũ khí nhỏ tiến vào tháp, Lý Bạch từ phía sau tháp lao ra gϊếŧ cô.

Cô đi dạo trong bụi cỏ, Lý Bạch từ trong bụi cỏ lao ra gϊếŧ cô.

Cô đang xem các vị thần đánh nhau, ống tay áo Lý Bạch xẹt qua, không biết từ đầu xuất hiện, sau đó gϊếŧ cô.

Cô đang canh giữ trong tòa tháp của mình, và bóng dáng đẹp trai của Lý Bạch vụt qua, đi xuống tòa tháp của cô, mang theo sát thương từ tòa tháp, và gϊếŧ cô.

Thậm chí!! Cô đang ở nước suối hồi sinh!! Mới vừa sống lại!

Lý Bạch lao tới trong dòng nước gϊếŧ cô!!!

Cứu mạng với, cô đang hồi sinh ở nước suối cũng có thể bị Lý Bạch gϊếŧ à??

Chơi được hai mươi phút, không phải cô đang hồi sinh thì chính là bị Lý Bạch gϊếŧ.

Đến cuối cùng trước mắt cô đã không có hình ảnh nữa, cảm giác toàn bộ đều là avatar của Lý Bạch, lóe lên điên cuồng, lần này đến lần khác đuổi theo cô và đồng đội của mình.

Trong Vinh giả vương diệu, nhân vật sau khi chết có thể được hồi sinh ở nước suối, chỉ là càng về sau thời gian hồi sinh càng lâu hơn.

Đây là một trò chơi chiến đấu hai bên phải giao tranh liên tục để có được cơ hội gϊếŧ đối phương, và việc họ KO bên đối diện là điều bình thường.

Cô hiểu nguyên tắc này, nhưng–

Nhiễm Dao không thể tin được: “Lý Bạch trong trò chơi này kinh khủng như vậy sao?”

Hiển nhiên, Ngiêm Thanh cũng sửng sốt: “Lý Bạch này điên rồi đúng không? Đối diện có 35 người. Anh ta đã gϊếŧ 28?!”

Điều này có nghĩa là 35 người đã bị gϊếŧ ở phía đối diện, và chỉ riêng anh ta đã hoàn thành hơn một nửa KPI.

Nhiễm Dao nở một nụ cười gượng gạo.

Nghiêm Thanh còn đang duy trì vẻ khϊếp sợ.

“Không phải chứ, thao tác thế này, là nên xuất hiện trong ván của hạng đồng sao?”

“Phải là bị ghép đôi với server Lý Bạch, có lẽ anh ấy vừa lập nick phụ.

“Ha ha ha Dao Dao nhà chúng ta gặp vận khí quái quỷ gì thế chứ?”

Lúc trò chơi kết thúc, trong đầu Nhiễm Dao lóe lên không ít hình ảnh.

Thật ra thì mọi thứ hôm nay đều thỏa mãn ảo tưởng của cô.

Cô đặt một cái tên liên quan đến Lý Bạch, trong ván đầu tiên, cô gặp anh trai Lý Bạch, cận cảnh rất đẹp trai, ID cũng dễ nghe, thao tác tuyệt đỉnh, không thích nhiều lời(*).

(*)人狠話不多: từ này bắt nguồn từ trên mạng vào năm 2017, ám chỉ những người rất tốt, thích thể hiện thái độ của mình trực tiếp bằng hành động.

Cô suy nghĩ một chút, cảm giác đây có thể là thiên ý, cô tương khắc với trò chơi này.

Vẫn nên xóa đi.

*

Ký túc xá nam.

“Ha ha ha ha ha, dm, em gái Dao này thật sự là ván đầu tiên à?”

“Cố Tân Bạch cậu cũng độc ác quá, người ta mới chơi ván đầu tiên của Vương giả vinh diệu, gọi là chờ anh trai Lý Bạch, cậu chơi Lý Bạch lại đè cô gái nhỏ trên đất mà gϊếŧ.”

“Cười v~, em gái Dao đối diện chết 12 lần, mỗi lần đều là anh Cố gϊếŧ, đây chính là duyên phận rồi.”

Bên cạnh bộ định tuyến, bốn chàng trai tụ thành một nhóm, như đang xem điều gì đó kỳ lạ, hết sức vui mừng nhìn chiến tích vừa rồi.

Vừa quan sát, vừa dùng ánh mắt công kích thiếu niên đang ngồi trên sô pha.

Đôi chân dài của Cố Tân Bạch lười biếng duỗi ra, ánh đèn chiếu xuống đầu tóc và lông mày của anh ta. Ranh giới giữa sáng và tối khắc họa đường viền khung xương chuẩn và ba chiều, làn da thiếu niên trắng nhợt nhạt, khớp xương ngón tay rõ ràng, dáng ngồi tùy ý.

“Không phải nhằm vào cô ấy,” anh nói khẽ, không có chút cảm xúc nào, “Không phải tất cả các trò chơi đều như thế này sao?”

Dừng một chút lại nói, “Chẳng qua là vừa hay, cô gái này khá dễ gϊếŧ.”

“Hả???”

“Cậu đang nói tiếng người sao!!”

“Tớ không làm thế được, tớ thấy thương thay cho em gái Dao.”

Cố Tân Bạch không quan tâm đến mấy người này nữa.

Quả thật không nhằm vào ai cả, lúc anh thoát ra cũng chú ý một chút, số lần chết của đối phương hơn 10 lần, anh cũng không phải dồn hết sức lực gϊếŧ cô.

Nhưng mà xác suất chuyện này là sao, nói không chừng.

Thiếu niên xoa xoa gáy: “Còn đánh nữa hay không? Không đánh nữa thì ngủ đây.”

Lão Yêu quay đầu lại: “Đừng chơi nữa, tớ với anh ba còn đi ăn khuya nữa.”

Phòng ngủ vừa vặn năm người, Cố Tân Bạch lại không thích chơi với người lạ, thiếu một người cũng không thể chơi được.

“Hey! Chờ chútttttttttttt” Chương Siêu khẩn trương quay đầu lại, ” Anh Cố xác nhận nhanh chút!

Bên kia hét lớn, Cố Tân Bạch theo bản năng xác nhận, nhưng lúc ánh mắt nhìn lên màn hình lại nhíu mày lại.

Đúng là 5 người một đội, nhưng có thêm 2 ID mới, cẩn thận nhìn một chút, lại có mấy phần quen thuộc.

1 người là “Thanh Thanh Tử Khâm”.

1 người khác là…

“Chờ đợi anh Lý Bạch.

*

Nhiễm Dao đứng dậy lấy nước, định uống xong sẽ gỡ game.

Kết quả là khi uống nước được một nửa thì điện thoại rung lên, cô quay lại bàn thì thấy điện thoại đã đến giao diện chọn nhân vật.

Cô kinh ngạc nhìn Nghiêm Thanh: “Làm sao điện thoại của tớ lại tự động khởi động trò chơi?”

“Tớ ấn cho cậu đó, nhanh ngồi xuống đi, ván này nằm chờ thắng thôi nhé.”

Nhiễm Dao: “Ván trước cậu cũng nói thế.”

“…”

“Cậu nói tớ treo máy cũng có thể thắng.”

“…”

“Kết quả sao, tớ bị đối phương Lý Bạch gϊếŧ 12 lần, tớ cũng không đặt đồ trên Meituan được.

“…”

Nhiễm Dao chống gò má, giọng nói mơ hồ, xen lẫn tiếng thở dài không rõ: “Còn cần thiết phải chơi nữa không chứ.”

“Đó chỉ là sự cố thôi!” Nghiêm Thanh tự biện minh, “Dưới tình huống bình thường, chỉ cần đối phương không có quái vật siêu phàm, tớ chắc chắn có thể slay toàn bộ! Ván trước chẳng qua là vận khí không tốt thôi.”

Nhiễm Dao hừ hừ hai tiếng, “Vậy cậu có thể xác định ván này vận khí sẽ tốt?”

“Dĩ nhiên, ” Nghiêm Thanh cười một cái, “Bởi vì ván này, người mạnh nhất về phe chúng ta.”

“…Hả?”

Cô nhận ra điều gì đó và nhìn xuống.

Trong team, màn hình chọn nhân vật đang đếm ngược.

Mà ngay phía dưới “Chờ đợi anh Lý Bạch,” bất ngờ chính là có một avatar giống Lý Bạch, người đã khóa anh hùng, và tên của anh ta là một ký hiệu trống.

Rõ ràng tất cả nội dung mặc định, nhưng lại có thêm mấy phần điên cuồng ngạo mạn

đây là...

Lý Bạch, ván trước chạy khắp nơi sao?

Lý Bạch sao lại cùng team với bọn cô chứ?

Nhiễm Dao nghiêng đầu, hỏi Nghiêm Thanh: “Sao chúng ta ghép đôi được với tên này?”

“Anh bạn này mời chúng ta vào team, đoán chừng cảm thấy có lỗi với bọn mình.” Nghiêm Thanh không khỏi bật cười, “Vậy nên ấy à, ván này cậu không cần sợ gì hết, cứ đè đầu cưỡi cổ ảnh ta, để cho anh ấy mang cậu bay qua hẻm núi.”

Nhân vật cô chơi có thể cưỡi trên đầu người khác, và bảo vệ những người chơi khác như một lá chắn.

Nhưng mà nói như vậy, rốt cuộc cô cũng không tiếp thu, hơn nữa cô cũng xấu hổ khi đi theo người khác, vì vậy cô đã đi theo Nghiêm Thanh trong ba phút đầu tiên.

Nghiêm Thanh tinh nghịch trêu ghẹo cô: “Cậu cứ đi phía sau tớ làm gì? Đi với anh Lý Bạch của cậu kia kìa!”

Không ngờ Nghiêm Thanh vừa mở mic, người trong team cũng có thể nghe được, bên kia rất nhanh có giọng nam ồn ào:

“Đúng vậy, anh Lý Bạch đi chậm một chút, đừng để cho em gái nhỏ không theo kịp nha~”

“Anh Lý Bạch đúng là lạnh lùng, vô tình, yêu quá yêu quá.”

“Anh! Lý! Bạch! Chờ! Người! Ta! Kìa!”

Gương mặt Nhiễm Dao nhanh chóng đỏ bừng: “…”

Nghiêm Thanh tự nhiên lại gọi lung tung thế!!

Cô muốn đổi chủ đề thì phía trước đang đánh nhau, 4 người phe địch vây đánh một đồng đội, vừa nhìn thấy liền vội vàng chạy tới hỗ trợ nhưng chưa kịp đến thì tất cả những người đó đã bị gϊếŧ chết..

Quadra kill.(*)

(*) gϊếŧ được 4 tướng liên tiếp.

Chỉ tiếc là máu của anh không còn nhiều nữa, cô đi từng bước nhỏ bắt đầu ra sức đuổi theo, nhưng anh ấy bước quá nhanh, cô không thể đuổi kịp, dưới tình thế cấp bách, cô không biết làm thế nào đành phải thốt lên:

“Anh Lý Bạch ơi chờ em với!”



Câu này vừa thốt ra, cả team đều yên lặng.

Nếu như sự lúng túng có thanh âm, Nhiễm Dao cảm thấy, bây giờ cô đã bị điếc rồi.

Lý Bạch ở trước mặt hình như là sửng sốt một giây, ngay sau đó bước chân thần tốc rốt cục dừng lại.

Chỉ cần mình không xấu hổ, là người khác sẽ xấu hổ, nội tâm Nhiễm Dao điên cuồng mặc niệm, bất chấp bấm vào nút xanh ở góc dưới bên phải để thêm máu cho anh.

Nhân vật của cô đi theo để chữa trị, giúp bản thân và đồng đội hồi lại một phần máu, nhưng sau khi làm xong, lượng máu của Lý Bạch cũng không tăng lên đáng kể, có lẽ do cô còn “gà” quá.

… Lại càng lúng túng hơn.

“Hừm, “Nghiêm Thanh cuối cùng cũng xuất hiện phá vỡ sự bế tắc, cười nói, “Phương pháp điều trị này có thể thêm ngay cả khi đồng đội đang di chuyển, cậu không cần phải nói anh Lý Bạch dừng lại.”

“…”

“Ồ, “giọng nói nhỏ như muỗi của vô vang lên, “…làm phiền anh rồi,”

Cô hé môi định nói, còn muốn bổ sung thêm một chút, ví như “không phải cố ý gọi cậu là “anh”(*) đâu, là bọn họ nói đùa trước nên cô cũng buột miệng thôi”, nhưng 1 từ còn chưa kịp nói, bên kia đã phát ra từng tràng cười lớn đinh tai nhức óc.

Não của mấy nam sinh này đi một đoạn đường dài, vào lúc này mới phản ứng được mới vừa chuyện gì xảy ra.

” Ha ha ha ha ha! Anh Lý Bạch ơi, chữa trị của em Dao thế nào?!”

“Úi giời ơi, anh Bạch của chúng ta còn bị đàn em gọi lại sao?”

“Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm hiển nhiên nhanh, anh Lý Bạch ơi, người ta vẫn thích dáng vẻ anh không nhìn thẳng vào người khác.”

Người đang là trung tâm của cuộc nói chuyện vẫn lạnh lùng, từ đầu đến cuối không mở miệng, Nhiễm Dao chẳng qua là mơ hồ nghe anh nói tiếng “Cút”, từ trong mic của người khác truyền ra, có chút từ tính lại không kiên nhẫn, cũng không ngạo mạn, ngắn ngủi lại trầm thấp.

Thật dễ nghe.

Cô cong môi, tắt micro, nói nhỏ với Nghiêm Thanh: “Thanh Thanh, tớ phát hiện mấy bạn nam này gọi là anh em còn lưu manh hơn tớ.”

Nghiêm Thanh: ” Cục cưng, tớ chưa tắt mic.”

“…”

*

Trận đấu chỉ kéo dài hơn mười phút, đối thủ đã đầu hàng.

Họ ngừng đánh, và Cố Tân Bạch tắt điện thoại của mình, hơi buồn ngủ.

Phía dưới vẫn còn ồn ào, nói với anh: “Cậu thêm cô em gọi “anh Lý Bạch ơi” kia đi!!!”

Anh không thèm để ý, dừng lại một lúc, lại nhấc điện thoại và mở WeChat.

Phần lưu tên người liên lạc “Chú Nhiễm, gửi cho anh một danh thϊếp, Tân Bạch à, đây là con gái chú, lần trước không phải nói em trai cháu cần gia sư tiếng Anh sao? Con gái chú học chuyên ngành tiếng Anh.”

” Vâng ạ.” Sau một hồi, anh lại nhắn, “Chú Nhiễm, cháu đã thêm wechat của Dao Dao rồi ạ.”

Sau khoảng 3 phút, bên kia gửi sang tin nhắn thoại.

“À, vậy được vậy được, hai người trẻ các cháu tự liên lạc với nhau nha, ha ha ha.”

Thiếu niên mím môi, ngồi dậy, lướt vòng bạn bè, phát hiện cô gái kia không biết đã thay đổi ảnh đại diện từ lúc nào.

Nó có vẻ … hơi quen thuộc.

Giống như là…

Trí nhớ của anh từ trước giờ luôn rất tốt, không nói đến loại chuyện này cũng rất khó quên.

Cố Tân Bạch hơi nhíu mày, nhanh chóng mở Vương giả vinh diệu.

Vương giả và wechat có thể có chung vòng bạn bè, chỉ cần tài khoản game của cô dùng wechat đăng nhập, anh có thể xem được.

Tài khoản vừa dùng cũng không phải tài khoản của anh, cho nên bây giờ, sau khi Cố Tân Bạch đăng nhập vào tài khoản của mình, trong danh sách bạn bè bên trái, có ID vừa mới đánh nhau.

Phía sau “Chờ Anh Lý Bạch”, còn có tên gọi anh lưu cho cô, mang theo sự thân mật quen thuộc

Dao Dao.

“…”

Cố Tân Bạch đưa ngón tay lên và nhẹ nhàng day day giữa 2 đầu lông mày.

*

Đôi lúc Nhiễm Dao cảm thấy cuộc đời mình cũng thật kỳ diệu.

Ván vương giả đầu tiên bị người ta đánh thành cho như vậy, lần thứ hai là trận cuồng phong, cô gần như không làm gì cả, và chiến thắng rất dễ dàng và đơn giản.

Tối hôm sau, một mình cô ở trong ký túc xá, cảm thấy ngứa ngáy, lại mở Vương Giả Vinh Diệu ra xem.

Vừa lên mạng, nhận được lời mời thành lập đội, cô hoa mắt, run tay nhấn vào phần xác nhận.

Khi cô bắt đầu chọn nhân vật, cô nhận ra rằng người đã mời cô trước đó là Lý Bạch.

Không có sự ồn ào của bạn anh, cả phòng đều rất yên tĩnh, điều này khiến cô hơi hồi hộp, đành im lặng tắt micro.

Trò chơi bắt đầu, mọi người tản ra về phía trước.

Nhiễm Dao chơi nhân vật hỗ trợ, phải đi theo các nhân vật khác, cô vòng đi vòng lại mấy lần, mê mẩn nhìn theo bóng lưng anh.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc nhưng cô cảm thấy không thể giải thích được, trên người anh toát ra vẻ người lạ đừng tới gần.

Tuy đi theo anh rất ngại, nhưng đi theo người khác lại ngại hơn. Dù sao cô cũng chỉ là gà mờ, không cần gây họa cho người lạ.

Cô suy nghĩ hai giây, ngón tay đang dừng trên bàn phím lại gõ, từ đầu đến cuối không nghĩ ra được xưng hô nào phù hợp. Cuối cùng chỉ có thể dè dặt thăm dò: “Thầy Lý Bạch, em đi theo thầy được không ạ?”

Nếu như Nghiêm Thanh thấy những lời này của cô, đoán chừng tiếng cười nổ vang xa mười mét, đồng thời đọc to chữ “thầy” cho đến lúc nào khắc cốt ghi tâm(*) thì thôi, cười đến mức có thể xuất chiêu điều khiển đèn trong phạm vi 10 mét bằng giọng nói.

(*)吸烟刻肺: cụm này mình tra thì liên quan đến tên bài hát, khắc tên anh lên điếu thuốc và hút thuốc khi hít sẽ vào phổi và gần với tim (nghe hơi chuối). Đại ý là khắc cốt ghi tâm, luôn ghi nhớ. Nếu ai có góp ý về cách dịch hay edit hay hơn thì mình sẽ sửa ạ.

Nhưng không còn cách nào khác, đây là xưng hô khéo léo nhất mà cô có thể nghĩ ra được rồi.

Cô nghĩ anh có lẽ không thích trò chuyện, vì vậy cô chỉ cần gõ và hỏi anh, và đoán – anh có thể trả lời một từ duy nhất, hoặc anh không thèm trả lời gì cả, nhưng miễn là anh không từ chối thì sẽ đồng ý.

Đang nghĩ như vậy, micro bên cạnh avatar của anh ở góc trái bên trên nhấp nháy.

…Anh vậy mà mở mic ư?

Chẳng phải hôm qua bạn anh hình như có nói, từ trước tới nay anh chơi game không mở mic mà?

Lúc cô đang ngẩn người, một giọng nói xen lẫn tiếng cười phát ra từ tai nghe:

” Thầy gì mà thầy, ngày hôm qua không phải gọi là anh sao?”