Chương 49: Giai điệu tuyệt vời nhất

Đan Kình Hạo nhắm mắt lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Không hát."

"Hả? Vì sao?" Nguyễn Đào Yêu mở to mắt ra, tiếp tục truy hỏi kỹ càng sự việc. Dương Liên nói, người nào dáng dấp đẹp đẽ ca hát nhất định sẽ rất êm tai, giống như Vương Lực Hoành vậy, Thượng Đế thiên vị cái đẹp, luôn luôn thích dệt hoa trên gấm.

Đan Kình Hạo không trả lời vấn đề của Nguyễn Đào Yêu mà chỉ ngồi ở một bên im miệng không nói. Lữ Kiêu đem microphone đưa cho anh ta, cười đến gian trá: "Đã tới rồi thì hát một bài góp vui nha."

"Lữ Kiêu, nếu anh muốn tôi bỏ mặc Nguyễn Đào Yêu đến phá hư chuyện tốt của anh và Dương Liên vậy thì tôi rất tình nguyện cống hiến sức lực, còn nếu như anh vẫn tiếp tục để cái thứ đáng chết kia ở trước mắt tôi." Rốt cục Đan Kình Hạo cũng mở mắt ra, trong lời nói tràn đầy uy hϊếp.

Lữ Kiêu từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, đưa tay thu hồi lại, vì nghe Đan Kình Hạo ca hát mà từ bỏ Dương Liên thì đó cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, anh ta cũng đã được chứng kiến Nguyễn Đào Yêu kia mơ hồ đến mức Đông Nam Tây Bắc cũng không phân rõ phương hướng nên tuyệt đối tin tưởng là anh ta có năng lực quấy nhiễu phá hỏng chuyện của mình.

"Kình Hạo, cô hát một bài đi, xem như nể mặt mũi của mẹ nuôi?" Lâm Nhạc Nhạc dùng cả địa vị của người bề trên nhưng là Đan Kình Hạo vẫn không thèm chịu nể mặt mũi: "Không hát."

Tần Ly liếc mắt về phía Nguyễn Đào Yêu ra hiệu một cái, Nguyễn Đào Yêu liền do dự mở miệng: "Nhưng tôi muốn nghe anh ấy hát." Đây là Tần Ly thừa dịp Đan Kình Hạo không ở đây nói với cô ấy, nếu như Đan Kình Hạo sống chết không chịu mở miệng hát thì cô ấy liền dùng chiêu này. Hiển nhiên, Nguyễn Đào Yêu cũng rất nghi ngờ tính thực dụng của chiêu này Ngay cả Lâm Nhạc Nhạc mà Đan Kình Hạo cũng không cho mặt mũi thì sao có thể bởi vì một câu của cô mà chấp nhận được chứ?

Nhưng cảnh tượng khó tin đó lại xảy ra, thế mà Đan Kình Hạo đen mặt nhưng vẫn lên nhận lấy microphone trên tay Lữ Kiêu, không nói một lời hát một bài « yếu lòng », trong cả quá trình động tác như nước chảy mây trôi không một chút dừng lại. Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên đều dừng lại, mặt mũi của hai người này so với Lâm Nhạc Nhạc càng khó tin hơn? Trò đùa gì vậy??

"Tôi chỉ hát một lần thôi." Trước khi mở miệng hát, Đan Kình Hạo còn cường điệu nói một lần giống như anh ta là một ngôi sao ca nhạc sáng giá nhất chứ không tuỳ tiện ca hát. Nguyễn Đào Yêu tràn ngập mong đợi gật đầu, cô ấy tin tưởng Đan Kình Hạo không dễ dàng mở miệng là bởi vì giọng hát của anh ta quá êm tai, mà Tần Ly cũng nói cho cô ấy biết là như thế.

Nhưng bé thỏ trắng thuần lương kia đã quên đi một chuyện, có đôi khi lời của phụ nữ không thể tin được, nhất là mấy người phụ nữ xinh đẹp như Tần Ly lại càng không thể tin!

Lúc Đan Kình Hạo mở miệng hát câu đầu tiên, Nguyễn Đào Yêu cũng cảm thấy kỳ vọng của mình đối với tiếng hát này giống như bong bóng xà phòng vậy… bụp một tiếng tan vỡ. Dùng lời của Dương Liên thường nói để hình dung chính là: Đan Kình Hạo, anh hát lên như thế này khiến cho người nghe tổn thọ!

Bây giờ Nguyễn Đào Yêu cũng không có cách nào có thể tưởng tượng nổi, tại sao có thể có người đạt được loại trình độ này chứ, nghe như kiểu chỉ thuộc ca khúc chứ không hề đúng bất kỳ một âm tiết nào, đây là phải có năng lực như thế nào chứ? Mà một bài tình cả thương tâm như vậy thế mà qua giọng hát của Đan Kình Hạo đã biến thành mười tám ngã rẽ đường núi, không chỉ hát sai nhác mà ngay cả âm thanh cũng không hề chìm nổi giống như vậy. Mà sau khi đem bài hát qua mười tám ngã rẽ xong Đan Kình Hạo còn kỳ tích đem phần cuối của ca khúc sáng tác khác đi, chính là tất cả âm điệu đều trên giống như là tâm điện đồ của con người lúc mất đi sinh mạng, thẳng tắp một đường.

Khóe miệng Dương Liên co rút bị tiếng ca đã chà đạp đã không cảm giác: "Nguyễn Đào Yêu, rốt cuộc tôi cũng đã tìm ra một người còn hiếm thấy hơn so với anh." Cô tin tưởng, Đan Kình Hạo tuyệt đối là một đóa hoa hiếm thấy độc nhất vô nhị trên thế giới này, tuyệt đối không có cái thứ hai.

Nguyễn Đào Yêu đã che lỗ tai lại nhưng những thứ giống như ma âm kia vẫn không ngừng tiến vào trong màng nhĩ, cưỡиɠ ɠiαи lỗ tai của cô ấy. Thượng Đế ơi, cô ấy bảo Đan Kình Hạo ca hát tuyệt đối là một sai lầm không có cách nào có thể bù đắp nổi, cô ấy sẽ phải xuống Địa ngục đúng không.

Mấy người kia đã sớm có chuẩn bị nên đã đem bông nhét vào lỗ tai để phòng thảm kịch phát sinh. Phải biết rằng, lần đầu tiên Đan Kình Hạo mở miệng ca hát đã trực tiếp đem Kỷ Thời Không dọa cho phải vào bệnh viện, nghe nói biểu lộ đờ đẫn đó kéo dài đến tận ba ngày sau, mà mỗi một lần Đan Kình Hạo ca hát xung quanh chắc chắn sẽ có nhân viên thương vong, sau mấy lần như thế Đan Kình Hạo cũng không tiếp tục mở miệng ra hát nữa.

Rốt cục, âm cuối Nguyễn Đào Yêu đợi đã lâu cũng đã xuất hiện, cô ấy vội vàng đoạt lấy microphone cười đến mức run lên một cái: "Ca hát... Thật tốt... Thật tốt..." Có trời mới biết, vừa rồi suy nghĩ nhiều nhất trong đầu cô ấy là đem anh ta đập ngất sau đó kéo vào nhà vệ sinh, cô ấy thề sẽ không bao giờ tin tưởng Tần Ly nữa, mẹ cô ấy nói rất đúng, phụ nữ giảo hoạt quả nhiên không thể tin được!



Tiếng hát của Đan Kình Hạo kia không phải là âm thanh tự nhiên, đơn giản chính là thảm kịch của nhân gian mà!

Hát xong bài hát kia dường như Đan Kình Hạo cũng cảm thấy được mình lại làm hại nhân gian một lần nữa, thế là sắc mặt có chút khó coi một lần nữa rúc vào trong góc. Mấy người kia già mà không biết yêu trẻ, chỉ thích trêu cợt anh!

Tần Ly trêu cợt Đan Kình Hạo, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý, sau đó nhiệt tình kéo tay Nguyễn Đào Yêu qua, cười đến mức nhánh hoa cũng phải run rẩy: "Đào Yêu à, Kình Hạo đã hát rồi, bây giờ tới lượt cô đấy."

Dương Liên nhìn qua liền hiểu ngày hôm nay chính là Hồng Môn Yến, chỉ là không ăn cơm mà đổi thành ca hát, mục tiêu cũng không chỉ là Đan Kình Hạo mà còn cả Nguyễn Đào Yêu! Cô âm thầm vụиɠ ŧяộʍ vui vẻ, dù sao cuộc sống nhàm chán coi như giải trí một chút cũng được. Hơn nữa có thể nghe mấy người được xưng là truyền kỳ ở thành phố C cũng nhau ca hát thì đó là vinh hạnh đặc biệt thế nào cơ chứ?

Nguyễn Đào Yêu có chút e lệ: "Thế nhưng tôi không quá biết ca hát đâu."

Kỷ Thời Không trêu ghẹo nói: "Không quá biết ca hát có thể có so với tên mặt đen không biết ca hát kia không? Nghe người khác hát là hưởng thụ nhưng nghe anh ta hát thì khéo chết cả người luôn đấy."

Đan Kình Hạo chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy gì, ai kêu Kỷ Thời Không là ba nuôi của anh ta chứ, anh ta cũng không thể trở mặt được.

Nguyễn Đào Yêu cúi đầu xuống, giọng rất nhỏ: "Tôi cảm thấy hẳn là tôi hát mọi người sẽ không chạy mất đâu như vậy không hợp lẽ thường." Kỷ Thời Không vốn định trêu chọc một chút nhưng kết quả bé thỏ trắng lại thật sự coi nó là vấn đề để suy nghĩ, thế là mặt người nào đó lại càng đen hơn còn người trong phòng bao lại càng sung sướиɠ.

Lúc khúc nhạc dạo của bài hát Nguyễn Đào Yêu chọn kia vang lên, sắc mặt Dương Liên giống như bị táo bón vậy. Cô gái nhỏ này... Chán sống rồi sao?!

"Anh hỏi em yêu anh nhiều bao nhiêu, em yêu anh bằng nào, tình cảm của em là thật, tình yêu của em cũng thật, ánh trăng nói hộ lòng em..." Tiếng hát kia chậm rãi phát ra vừa mở miệng đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng bao ngoại trừ Dương Liên chấn kinh, ngay cả Đan Kình Hạo cũng phải mở to mắt, không thể tin nổi nhìn Nguyễn Đào Yêu chằm chằm.

Thì ra cô ấy hát lai dễ nghe như vậy, giọng nói nhu hòa, tiếng ca uyển chuyển, cô trầm giọng hát lên giống như có phong tình vạn chủng, ngàn loại tưởng niệm ở trong tiếng ca, mang theo một chút ngượng ngùng, si ngốc hát: "Ánh trăng nói hộ lòng em..."

"Hát rất hay đấy." Tần Ly khẽ nói với Đan Nhật Tông.

Đan Nhật Tông gật đầu, từ đầu đến cuối đều tuân theo một tín niệm, chỉ cần là lời nói của vợ mình thì đó chính là chân lý: "Cô gái này so với Kình Hạo lại càng là đối tượng thật sự đáng giá để kết hôn."

"So thì phải so với Tô Vy chứ?" Tần Ly nhẹ giọng hỏi.

Đan Nhật Tông khẽ giật mình: "Cô bé Tô Vy kia thật ra tôi có gặp qua trước lúc rời đi, là người rất có dã tâm, vì mục đích nên hơi có chút không từ thủ đoạn mà thôi. Nếu vào cửa, có lẽ sẽ giúp Kình Hạo rất nhiều trong chuyện kinh doanh."

"Cô ấy thế nào tôi mặc kệ, kể cả là vì tiền mà gả vào nhà họ Đan cũng được, chỉ cần Kình Hạo thích là được nhưng nếu cô ấy dám tổn thương Kình Hạo thì tôi quyết không cho phép điều đó xảy ra."



Đan Nhật Tông biết chuyện từ hai năm trước kia vẫn ghim sâu trong lòng Tần Ly chưa nguôi ngoai, dù sao bà ta cũng từng vất vả vì tiền nên cảm nhận của bà ta sẽ rõ ràng nhất, cho nên khi bà ta muốn tự tay làm chuyện này thì chính bà ta cũng là rất thống khổ.

"Thật ra, bà có thể nói cho Kình Hạo biết sự thật khi đó làm như vậy, tại sao lại muốn để nó cứ mãi hiểu lầm bà vậy?" Đan Nhật Tông từ đầu đến cuối đều là đau lòng vợ của mình, vì Tô Vy mà hai mẹ con Đan Kình Hạo và Tần Ly đã chiến tranh lạnh không một thời gian rất dài, cho dù về sau có hoà giải thì trong lòng Đan Kình Hạo cũng sẽ có một cây gai.

"Nó là con trai của tôi, tính tình của nó như thế nào tôi rất rõ ràng, nếu như nó biết chân tướng thì nhất định sẽ càng thêm thống khổ" Tần Ly nhìn thoáng qua Đan Kình Hạo đang nhìn chăm chú vào Nguyễn Đào Yêu: "Bây giờ, cũng không phải rất tốt rồi sao?"

"Ừm, rất tốt." Đan Nhật Tông kéo Tần Ly ôm vào trong ngực, nhẹ giọng đáp. Chuyện trong nhà vẫn luôn do Tần Ly xử lý nên ông ta không muốn nhúng tay vào, bởi vì ông ta tin tưởng, lựa chọn của bà ta là chính xác nhất.

Nguyễn Đào Yêu nhìn phụ đề nhưng trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của người đàn ông đeo mắt kiếng gọng vàng kia, cô ấy nhớ tới lúc anh mỉm cười vò rối tóc của cô, thân thiết gọi cô là Tiểu Yểu, cô nhớ tới t mùi thơm nhàn nhạt vốn có trên người anh giống như xuân mùa gió nhẹ nhu hòa, cô ấy nhớ tới buổi chiều ấm áp nhất đó lúc hai người bọn họ tay trong tay cùng nhau dạo bước trên con đường trong trường đại học X, ôn nhu đất là lúc anh gỡ xuống chiếc lá rụng trên đầu cô. Ký ức tốt đẹp như vậy, đẹp giống như chỉ có ở trong giấc mơ.

Trên khuôn mặt xinh xắn của Nguyễn Đào Yêu nổi lên một mảng đỏ ửng cảng khiến cô ấy trở nên quyến rũ hơn nhưng sắc mặt Dương Liên lại vẫn luôn không dễ nhìn, không nói một lời ngồi ở trên ghế sofa.

Ở đoạn nửa sau của bài hát, Nguyễn Đào Yêu chợt rơi lệ, một giọt lại một giọt rơi xuống ở trên microphone nhưng giọng hát vẫn nhu hòa như cũ, nhờ ánh đèn nên người ngồi phía sau gần như không hề trông thấy Nguyễn Đào Yêu đang chật vật, chỉ có chính bản thân cô ấy mới biết, cô vừa khóc.

Một khúc hát thôi mà khiến người trong phòng bao sương đều nhiệt liệt vỗ tay.

Lữ Kiêu nói: "Nguyễn Đào Yêu, cô thật đúng là không lên tiếng thì thôi mà khi hát một tiếng lại khiến người ta phải kinh ngạc."

Nguyễn Đào Yêu lơ đãng lau sạch nước mắt, trốn về chỗ ngồi, không đợi Đan Kình Hạo nói chuyện với cô ấy thì Dương Liên đã trực tiếp kéo tay Nguyễn Đào Yêu lên đi ra ngoài cửa: "Xin lỗi, tôi và Yêu Đào đi vệ sinh một chút."

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa ra khỏi cửa phòng bao, nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài liền đồng loạt cúi người chào nói: "Chào Cô Nguyễn, chào Cô Dương tốt!" Dọa cho hai cô gái một phen trố mắt, ngơ ngác đứng ở đó không phân rõ phải trái, các cô đã bao giờ thấy qua tràng diện lớn như vậy đâu nên chỉ có thể cười đáp lại nói: "Xin chào, xin chào, chào tất cả mọi người!"

Đi vào nhà vệ sinh, Dương Liên liền đem cửa khóa trái lại, thẳng tắp nhìn vào Nguyễn Đào Yêu, ánh mắt kia giống như muốn đem Nguyễn Đào Yêu ăn sống nuốt tươi.

Hiển nhiên Nguyễn Đào Yêu không rõ đã xảy ra chuyện gì thế là đầu óc của đồ ngốc kia liền bắt đầu suy đoán: "Thật xin lỗi, Liên, lần sau nếu như Lữ Kiêu xuất hiện, tôi nhất định sẽ thông báo cho cô, tôi thề!"

"Nguyễn Đào Yêu, tại sao cô lại muốn hát bài hát vừa rồi?" Dương Liên không nhìn Nguyễn Đào Yêu tự giác xin lỗi mà chỉ đỏ con mắt nhìn cô ấy, chất vấn.