Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thoáng Như Hôm Qua

» Tác Giả: Kiểu Kiểu
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 2.67 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 3 Bình chọn
Editor: Thanh Huyền

Trong khoảng thời gian này, cuối cùng là tôi mộng thấy Thận Vi. Bộ dáng của anh chính là lúc chúng tôi gặp nhau lần cuối cùng, anh mặc quần áo học sinh màu đậm được là thẳng tắp, các nút áo lóe ra ánh sáng kim loại, anh đang ở đầu đường kia khẽ mỉm cười với tôi, dò xét thân thể chìa tay ra; tướng mạo anh tôi thấy vô cùng chân thành, nhất là cặp mắt xếch kia, hẹp dài mà sáng ngời, con ngươi sâu không thấy đáy, thời điểm mỉm cười càng thêm động lòng người, tôi phảng phất bị đầu độc, vì vậy nhảy qua gần một bước, đồng thời đưa tay ra.

Tại làm sao trong nháy mắt, tiếng động lớn tiếng huyên náo chợt nổ tung ở bên tai tôi, nghiêng đầu đi, chỉ thấy vô số học sinh diễu hành hàng ngang mà qua, bọn họ giống như tuôn chảy, cứng rắn đem tôi cùng anh cách xa ra. Tôi kêu tên của anh nhưng không cách nào thốt ra, tôi gấp đến độ đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, đợi cặp mắt có thể thấy vật nữa thì tiếng súng pháo như còn bên tai, cúi đầu một chút, chỉ thấy trên đất máu chảy thành sông.
Chương 1
Vô tình, trên một ngã rẽ, tôi thấy tòa khách sạn năm sau khí thế ngất trời, cao vυ"t chọc thẳng vào tầng mây, sau đó, lại thấy Thận Vi. Phục vụ ở cửa khách sạn cẩn thận từng chút một bước theo chiếc xe limousine, cúi người, cung kính mở cửa. Trong xe ngoài anh ra còn có hai người đàn ông trung niên mặc vest, thần sắc trầm tĩnh, ba người bọn họ đang nói chuyện với nhau; anh chỉ mỉm cười gật đầu, dáng vẻ phong độ, nhẹ nhàng.

Tôi ôm sách nghiêng đầu nhìn anh, tự nhiên có cảm giác ngưỡng mộ. Xem ra ông trời vẫn quan tâm tới anh như trước đây, anh vẫn tuấn tú như xưa, cho dù vẻ ngoài hay khí chất đều vẫn thật xuất sắc, toàn thân toát lên vẻ tự nhiên thánh thoát chỉ có ở những người thành công trong sự phiệp. Cuộc sống của anh giờ chắc chắn rất vừa lòng vừa ý. Trước đây tôi chưa từng có cơ hội thấy anh như vậy, thậm chí còn không thể tưởng tượng nổi.

Dẫu khí chất chênh lệch xa như vậy, nhưng vẫn chẳng hề ảnh hưởng tới việc tôi chỉ nhìn một cái đã nhận ra anh, điều này khiến bản thân tôi cũng ngạc nhiên. Càng trùng hợp hơn, lúc vừa bước một chân vào trong sảnh khách sạn, anh lại đột nhiên quay đầu sang, nhìn về phía tôi một hồi, sau đó đi tới. Cũng vì thế, tôi đoán, anh đã nhận ra tôi.

Đang là sáng sớm, đường phố trống trải không người, con phố dài không thấy điểm cuối, tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận chút hương vị trong ký ức. Quanh khách sạn xanh rờn bốn phía, không gian đong đầy mùi cỏ cây tươi mát. Không khí trong lành buổi sớm thường là điềm báo cho một ngày vui vẻ, tôi hy vọng, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Anh đi tới trước mặt tôi, nhìn tôi như tôi vừa nhìn anh lúc nãy, tôi không nói gì, bình tĩnh đón nhận ánh mắt anh, không mở miệng. Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói trầm trầm êm tai của anh: "Chào em, lâu rồi không gặp."

Tôi đáp: "Đúng vậy."

"Đi ăn sáng với anh nhé?" Anh hỏi tôi.

Tôi gật đầu. Giữa chúng tôi có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều lời để nói.

Từ lần cuối tôi thấy anh tới giờ đã qua chín mươi năm. Thời gian thấm thoát thoi đưa, chỉ thiếu có mười năm là tròn một thế kỷ. Quả thực là một quãng thời gian dài, rất dài; dài tới mức chúng tôi đều cho rằng nó sẽ vĩnh viễn không qua đi. Hồi cả hai còn cùng học ở đại học Hoa Bắc, quen nhau yêu nhau, đâu ai nghĩ tới sau một thời gian dài như vậy, hai bên lại gặp lại nhau trong một thế giới hoàn toàn mới mẻ.

🎲 Có Thể Bạn Thích?