Chương 1.2 Ánh trăng sáng

Người phụ nữ sững sờ khi thấy cô ra mở cửa, sau đó cười nói: "Cô có phải là Mạnh Vũ không? Tôi có nghe Tề Tề nhắc đến cô."

Mạnh Vũ "?????"

Tề Tề mà cô ta đang nhắc đến là Tiểu Tề sao.

Đúng lúc này Tiểu Tề cũng từ trong phòng bước ra, ngay khi nhìn thấy anh đứa nhỏ thoát khỏi tay của người phụ nữ và chạy về phía anh, chạy đến ôm lấy chân anh, kích động gọi: “Ba’’

Ba? ‘’Mạnh Vũ sững sờ, Tiểu Tề khi nào lại có một đứa con gái lớn như vậy?

Người phụ nữ có chút xấu hổ, bước vào kéo cô bé đi rồi tức giận nói: “Không phải mẹ đã nói với con không được nói vậy à?” Sau đó, cô xin lỗi Mạnh Vũ và nói: “Xin lỗi cô, đứa bé không hiểu chuyện. "

Mạnh Vũ lúc này vẫn có chút bối rối, hai người này là ai, có quan hệ gì với Tiểu Tề, cô nhìn Tiểu Tề, ánh mắt dò hỏi.

Tiểu Tề chạy đến và nói: “Đây là chị Ái Thanh, cô ấy là hàng xóm ở quê anh, đây là Hoan hoan, là con gái của chị Ái Thanh.”

Ái Thanh? Mạnh Vũ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc. Cô đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy một bức ảnh trong ví của Tiểu Tề với dòng chữ "Quà tặng của Ái Thanh" được viết ở mặt sau của bức ảnh. Lúc đó cô còn chưa cùng Tiểu Tề quen nhau, trong một lần cùng nhau đi ăn tối, chiếc ví của anh vô tình rơi xuống đất, ảnh trong ví cũng theo đó rơi ra ngoài, cô tình cờ nhìn thấy. Lúc đó, cô thản nhiên hỏi người trong ảnh là ai, nhưng Tiểu Tề chỉ im lặng và cô cũng không hỏi thêm gì. Sau khi họ ở bên nhau, cô không bao giờ nhìn thấy bức ảnh đó nữa, và bức ảnh trong ví của anh ấy cũng được chụp lại và được thay bằng ảnh của cô.

Bởi vì quá lâu, cô không nhớ rõ người trong bức ảnh trước mặt có phải là Ái Thanh hay không, nhưng vì đó là ảnh mà Ái Thanh đưa cho anh nên cô không thể đưa ảnh của người khác cho anh. trong ảnh là Ái Thanh.

Một tấm ảnh mà Tiểu Tề có thể mang theo trong ví, chứng to quan hệ giữa người trong ảnh và anh nhất định không tầm thường.

“Chị có mua bữa sáng, chúng ta ăn sáng trước đi.” Ái Thanh nói xong, thấy Mạnh Vũ còn đang phân bua, tiến đến kéo cô, “Mạnh Vũ, cùng nhau ăn sáng đi.”

Mạnh Vũ ngồi xuống bàn ăn, cô. Đầu óc vẫn còn chút bối rối, sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ tên Ái Thanh mang đến cho cô một cảm giác khủng hoảng khó tả, điều này trước đây cô chưa từng trải qua. Cô ăn một cách lơ đễnh, Ái Thanh và Tiểu Tề nói truyện rất vui vẻ, dường như họ đang nói chuyện hồi còn nhỏ. Aí Thanh đặt chiếc bánh bao gạch cua vàng ươm trước mặt Tiểu Tề và nói: “Món ăn yêu thích của em". Dường như nghĩ đến điều gì, cô ấy cười lớn,

"Chị vẫn nhớ lần đầu tiên em ăn bánh bao gạch cua khi em còn là một đứa trẻ, nó nóng đến mức em không thể nói nên lời. ‘’

Cô bật cười, tại sao mình lại ngốc như vậy. Quay sang nhìn Tiểu Tề, thấy hắn đang cúi đầu cười. Cô rất ít khi thấy hắn cười, đôi khi cố ý đùa hắn, nhưng chỉ là mỉm cười gượng gạo. Chính hiện tại hắn cười có chút ngại ngùng, cực kỳ giống một nam sinh thẹn thùng. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Tiểu Tề như thế này, trước mặt cô luôn tỏ ra mạnh mẽ lạnh lùng, tuy chỉ hơn cô hai tuổi nhưng thái độ quá cứng nhắc của anh đôi khi khiến cô cảm thấy anh không khác gì một bậc trưởng bối của cô.

Vì vậy, cô rất bất ngờ khi thấy Tiểu Tề cười như một nam sinh nhút nhát.

Ăn sáng xong, Ái Thanh cùng Hoan Hoan rời đi, nhưng cô bé rõ ràng là không muốn rời đi, tò mò hỏi Ái Thanh, "Tại sao chúng ta lại rời đi? Cô đó cũng không có rời đi mà."

Ái Thanh cười ngượng ngùng nói: "Dì Mạnh Vũ là bạn gái của chú Tiểu Tề, cô ấy không cần phải rời khỏi đây. "

Cô bé bất mãn nói,

" Vậy thì chúng ta cũng sống ở đây, chúng ta sẽ không rời đi, được không? "

Ái Thanh liếc nhìn Tiểu Tề với vẻ mặt xấu hổ. Liếc nhìn Mạnh Vũ, cô ấy dỗ dành: “Hoan Hoan, mẹ mua cho em bộ váy công chúa nhé?”

Cô bé cúi đầu, không còn nói gì nữa, bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Ái Thanh lại nói với Mạnh Vũ: “Con bé tùy hứng, em đừng so đo với nó.”

Trước khi Mạnh Vũ lên tiếng, Tiểu Tề đã nói: “Không sao đâu, anh đi với em, vừa lúc em cũng có việc cần ra ngoài, để em tiễn hai người. "

Tiểu Tề lấy áo khoác mặc vào, nói với Mạnh Vũ trước khi đi ra ngoài:

" Em ở nhà đợi anh, nếu chán em có thể ra ngoài đi dạo. Anh đã để lại thẻ trong phòng cho em, nếu không đủ tiền thì gọi lại cho anh.”

Nói xong hắn định đi chơi với hai mẹ con nhưng Mạnh Vũ đã ngăn lại.

“Có chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

“Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tiểu Tề liếc nhìn Ái Thanh, Ái Thanh vội vàng nói: “Chị xuống lầu đợi em.”

Cô ấy cùng đứa nhỏ rời đi, sau khi cửa đóng lại Tiểu Tề liền đi. hỏi: "Em muốn nói chuyện với anh sao?"

Trong lòng Mạnh Vũ đầy tức giận, cô không muốn cãi nhau với Tiểu Tề, nhưng có lẽ cô quá để ý nên không thể khống chế chính mình.

Cô hỏi anh: “Người anh thích là chị Ái Thanh đúng không?”

Tiểu Tề cau mày, “Em đang hồ nháo cái gì vậy?”

Mạnh Vũ chế nhạo, “Em hồ nháo? Chị Ái Thanh chính là người trong bức ảnh đã từng kẹp trong ví của mình. Anh không thích cô ấy mà lại giữ ảnh của người ta kỹ như vậy?’’

‘’ Đúng, là anh thích cô ấy, như vậy đã vừa lòng em chưa?’’

Mạnh Vũ ngơ ngác nhìn hắn, hắn thừa nhận dứt khoát như vậy sao. Không phải với giọng điệu tức giận với cô, hắn nói như thừa nhận rằng món trứng tráng hôm nay cũng đơn giản như vậy.

“Anh còn phải đi làm, anh không có thời gian ở đây náo cùng em.”

Nói xong, anh xoay người rời đi, nhưng chưa kịp mở cửa thì dừng lại, quay người lại nói với cô:

“Khi anh là một đứa trẻ, nhà rất nghèo, gia đình chị Ái Thanh đã giúp đỡ anh rất nhiều. Hiện tại, chị ấy gặp chút khó khắn, cần anh giúp đỡ. Anh hy vọng em về sau không cần vì những chuyện như vậy chất vấn anh, không cần thiết.”

Mạnh Vũ ngơ ngác đứng ở nơi đó hồi lâu mới có vẻ tỉnh táo lại, chậm rãi đi tới sô pha ngồi xuống.

Tại sao lại cãi nhau với hắn, mỗi lần cãi nhau với hắn đều là do cô. Nhưng ... làm sao hắn có thể dung túng cho con gái của người khác gọi anh là bố, làm sao hắn có thể cười như trẻ con chỉ vì lời nói của người phụ nữ đó? Cô vừa hỏi hắn một câu, và hắn liền trông không vui, như thể cô đã vi phạm điều gì đó khi hỏi về người phụ nữ tên Ái Thanh kia.

Cô mới là bạn gái của hắn, không phải sao? Hắn đến tột cùng coi cô thành cái gì, hắn có suy nghĩ cho cô không.

Mạnh Vũ cảm thấy kiệt sức hơn bao giờ hết, cô dường như đã quên mất căn nhà trống rỗng, dường như nội tâm trống rỗng của cô.

Dù không muốn thừa nhận nhưng cô luôn biết rằng Tiểu Tề không yêu cô. Câu trả lời đặc biệt rõ ràng sau khi gặp người phụ nữ tên Ái Thanh.

Tiểu Tề không yêu cô. Ngay cả khi hắn hào phóng với cô, hắn có thể cho cô tiêu tiền tùy thích, thậm chí là chu đáo với cô, hắn sẽ tặng quà cho cô ư vào ngày sinh nhật, sẽ giúp cô giặt đồ hay vì cô mà nấu cơm.

Nhưng cô biết hắn không yêu cô. Hắn không đáp lại tình yêu của cô, chỉ cần không có việc gì xưa nay hắn sẽ không bao giờ gọi điện cho cô, không quan tâm cô đi chơi với bạn bao lâu, thậm chí không bao giờ hỏi cô qua đêm với ai.

Thế nhưng, cô dường như không có tư cách để trách móc hắn, hắn đã nói với cô ngay từ đầu rằng hắn không muốn yêu, và không có kế hoạch kết hôn, là cô đã bám lấy hắn, cô ấy đã nói không sao, hiện tại hắn không thích cô không quan trọng, trước tiên có thể tìm hiểu nhau.

Ngay từ đầu cô đã tự đặt mình vào thân phận thấp hèn như vậy, sao có thể trách hắn không nhận được sự đáp lại?

Tất cả những gì có thể nói là do cô quá rẻ mạt.

Nhưng… quá mệt quá rồi, sự lạnh lùng của hắn hết lần này đến lần khác, thiếu vắng tình yêu của hắn, những tổn thương lặp đi lặp lại của cô rồi lại tự chữa lành, thật sự quá mệt rồi. Cô đứng dậy thu dọn đồ đạc và gửi một tin nhắn cho Tiểu Tề.

"Em đi đây."