Chương 3.1 Kết hôn

Anh im lặng hồi lâu, cô nhìn anh, vẻ mặt anh có chút ngưng trọng, "Là do chị Ái Thanh sao? Anh đã nói rồi, lúc nhỏ nhà bọn họ đã giúp anh."

"Cô ấy chỉ là dây dẫn nổ mà thôi, em mệt rồi Tiểu Tề, em không muốn yêu anh nữa. "

" ... "

Anh nhìn cô thật lâu không nói, ánh hoàng hôn chiếu vào mắt anh, nhưng cô không thể nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt ấy.

Cũng không biết qua bao lâu anh mới nói: “Em đã quyết định rồi phải không?”

“Vâng, đã được quyết định.”

“Được rồi, anh tôn trọng quyết định của em.”

Cô thực sự luôn tò mò, sau cô nói chia tay Tiểu Tề sẽ phản ứng thế nào, cô yêu anh rất nhiều, mọi thứ đều chấp nhận anh, anh đã sớm quen với dáng vẻ thuận theo của cô, nhưng bây giờ cô lại nói chia tay với anh.

Hắn sẽ thương tâm sao? sẽ giữ lại sao? Hay vẫn dửng dưng như thường.

Tất cả khả năng đã được nhắc đến, nhưng cô vẫn cảm thấy bi ai cho chính mình khi nghe câu trả lời của anh. Chẳng phải nó quá dứt khoát sao.

Anh có lẽ đợi cô nói những lời này, sự lạnh lùng của anh chỉ là muốn đẩy cô ra, anh không thích cô nhưng cũng không thể từ chối, cô chỉ đơn giản là con ếch được luộc trong nước ấm rồi từ từ để cô từ bỏ.

Anh đã làm được, và cô ấy đã thực sự từ bỏ anh.

Thật ra cô rất muốn nói với anh rằng một khi đã buông tay thì sẽ không bao giờ ngoảnh lại, nhưng cô cảm thấy điều đó là không cần thiết. Anh ấy sẽ không quan tâm, hơn nữa bọn cô đã kết thúc, và điều đó đều không còn quan trọng nữa.

Mạnh Vũ từ trên ban công đi ra, Ái Thanh thấy cô định rời đi liền nói: "Em không ở lại ăn tối sao? Chị có làm sủi cảo đó."

Mạnh Vũ dừng lại, nhìn người phụ nữ tên Ái Thanh. một lúc lâu, cô cười lạnh. "Tôi với Tiểu Tề còn chưa chia tay, chị liền mang theo con chạy tới giặt quần áo rồi lại nấu cơm cho anh ấy, chị nóng lòng muốn dán lên người anh ấy vậy sao, không đợi được tôi rời đi à. Hiện tại lại làm ra cái dáng vẻ hiền lương thục đức cho ai xem? Ai cũng là phụ nữ, tôi còn không biết chị nghĩ gì? Nếu cuộc hôn nhân của chị không may mắn liền để những người khác cũng sẽ bất hạnh như chị, chính mình có không có tam quan, còn dạy hư đứa trẻ. "

Mạnh Vũ nói những lời này có thể nói là không chút khách khí, cô nghĩ, dù sao cô cũng đã kết thúc với Tiểu Tề, cô không cần lấy lòng ai, cô muốn nói cái gì thì nói, vì cái gì không cho chính mình vui vẻ một chút.

Nếu người làm ta khó chịu, như vậy trước khi ta tời đi cũng nên làm người khó chịu một chút.

Nụ cười trên mặt Ái Thanh đông cứng, nét mặt dần trở nên khó coi, cô ta liếc nhìn Tiểu Tề rồi nhìn Mạnh Vũ, trong đáy mắt có chút tức giận, nhưng đôi mắt đỏ hoe khiến cô nhìn khó chịu. Cô ta ủy khuất nói: "Tề Tề giúp tôi tìm một công việc, tôi không có gì để báo đáp cậu ấy, tôi chỉ đến nấu cơm cho anh ấy, quan hệ giữa cô và anh ấy là chuyện của hai người, cô tại sao lại nói lời khó nghe như vậy?"

"Cô muốn trả đáp anh ấy có rất nhiều cách. Cô biết rõ anh ấy đã có bạn gái nhưng lúc nào cũng bám dính lấy hắn, vậy không phải quá đê tiện sao? "

" Mạnh Vũ! "

Tiểu Tề cắt ngang lời cô.

Mạnh Vũ lạnh lùng nhìn anh, Tiểu Tề không khỏi sững sờ khi bắt gặp ánh mắt của cô. Trong trí nhớ của anh, ánh mắt cô nhìn anh vừa dịu dàng lại vừa mê đắm, ngay cả khi đang đùa giỡn với anh. Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Mạnh Vũ nói: "Thật hiếm khi thấy một người không thể chờ đợi để trở thành một người cha rẻ tiền. Dù sao anh cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Nhìn hai người có vẻ rất xứng đôi, tôi chúc hai vị trăm năm hạnh phúc.”

Cô nói xong liền xoay người rời đi, Tiểu Tề nhìn cánh cửa đóng chặt, hồi lâu không có phản ứng.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nghe thấy lời coi thường từ chính miệng Mạnh Vũ, cô luôn luôn kính trọng anh, cô xoay quanh anh và coi anh như thần tượng. Cô từng nói rằng cô thích mọi thứ ở anh, ngay cả những khuyết điểm của anh cô cũng thích.

Nhưng vừa rồi, cô đã chia tay anh.

Cô ấy nói, anh không phải thứ tốt lành gì.

Khi cô nói những lời này, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, như thể anh thật sự là cái thứ kia, người khiến cô vội vã muốn thoát khỏi làm cô ghê tởm.

Mạnh Vũ như vậy anh cảm thấy xa lạ.

Sau khi Mạnh Vũ rời đi, Ái Thanh lau nước mắt nói nhỏ: "Tất cả đều là lỗi của chị, là chị..."

“Không liên quan gì đến chị.” Tiểu Tề ngắt lời cô.

"Em đã thực sự chia tay với cô ấy rồi sao? Em sẽ không níu kéo cô ấy?"

Tiểu Tề trầm mặc một lát nói, "Không cần, cô ấy nghĩ thông suốt sẽ tự quay lại."

Việc Mạnh Vũ chia tay với Tiểu Tề không phải là không có cảm xúc, suy cho cùng, hai người cũng đã yêu nhau hơn chín năm gần mười năm. Nỗi thất vọng đã tích lại tới mức phải chia tay.

Sau khi Mạnh Vũ trở về, dọn lại căn nhà, cô xin nghỉ làm, thay đổi điện thoại di động và tất cả thông tin liên lạc, đồng thời chặn tất cả các số của Tiểu Tề, cô bắt đầu đi du lịch khắp nơi.

Cô đã nhìn thấy phong cảnh rộng lớn của sa mạc Sahara, đứng trên đỉnh núi Thái Sơn, chiêm ngưỡng những đám mây và sương mù hùng vĩ lăn tăn dưới chân, cô lặn xuống đáy biển để tận hưởng màu sắc của biển, và cô cũng đi thuyền trên hồ để cảm nhận những quan niệm nghệ thuật của nhà thơ hàng nghìn năm trước.

Cô đã đi rất nhiều nơi, và khi nhìn thấy núi non, sông nước và đại dương, cô dần quên đi Tiểu Tề. Nhưng quên đi không phải là chuyện dễ dàng, lúc đầu cô không có tâm trạng ngắm nhìn phong cảnh, sẽ luôn nghĩ đến Tiểu Tề, những mảnh vụn kí ức gắn bó cùng anh bao năm qua, nửa đêm mơ thấy, nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, ướt đẫm cả khuôn mặt, thậm chí nhiều đêm cô muốn gọi cho anh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cô đi hết con đường, để cho lòng mình nhẹ nhõm, và cuối cùng cô cũng từ từ thoát khỏi nỗi buồn, rồi cô bắt đầu trải nghiệm niềm vui khi đi du lịch.

Cô đã đi rất nhiều nơi mà cô ấy muốn đến, vốn dĩ cô muốn đi du lịch khắp nơi, dự định sẽ đi du lịch trong hai năm, nhưng khi Mạnh Vũ đi được một năm rưỡi thì nhận được điện thoại từ Tề Mị, mẹ cô. Từ nhỏ, mối quan hệ giữa cô và mẹ rất nhạt, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm nhau một chút vào dịp lễ tết, ngày thường căn bản không liên lạc với nhau.

Lúc này, Mạnh Vũ đang ở một thị trấn cổ tích ở Thụy Điển, vừa đi trên phố xanh vừa nghe điện thoại.

“Con định ở bên ngoài bao lâu, sao còn chưa về?”

“Con còn vài nơi muốn đi, có thể phải mấy tháng con mới về.”

Tề Mị im lặng một hồi, “Ở nhà xảy ra chuyện, con nhanh về đi, càng sớm càng tốt.’’

" Có chuyện gì vậy?

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Mạnh Vũ cũng trở nên ngưng trọng, giọng điệu của Tề Mị không giống như đang nói đùa, bà sẽ không dùng loại biện pháp này gọi cô trở về, ở nhà có lẽ thật sự đã xảy ra chuyện.