Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trốn Thoát Khỏi Thư Viện

Chương 18: Nhóm nghiên cứu 01

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 18: NHÓM NGHIÊN CỨU 01

~ GIANG BÌNH SÁCH ~

Việt Tinh Văn bước vào thang máy, thang máy hôm nay không giống lần đầu tiên cậu đi lắm, khi thư viện mở khóa nhiều chức năng hơn, một hàng nút bấm cùng chú thích những tầng lầu tương ứng cũng xuất hiện trong thang máy...

2F: Khoa Kế toán

1F: Học viện Y

B1: Kho tài liệu thư viện

B2: Trung tâm Nhóm nghiên cứu

B3: Ký túc xá

B4: Nhà ăn sinh viên

B5: Trung tâm thương mại

Có thể thấy được, toàn bộ các tầng hầm là khu chức năng, còn bên trên là các học viện.

Việt Tinh Văn hoàn thành môn bắt buộc học viện Y, mở khóa được khoa Toán ở tầng hai. Xem ra, cậu phải hoàn thành môn bắt buộc của khoa Toán mới có thể mở khóa tiếp khoa mới. Thư viện này có tất cả bao nhiêu tầng, bao nhiêu chương trình học, hiện tại vẫn còn là ẩn số.

Các tầng hầm được mở ra, khiến Việt Tinh Văn có ảo giác như thể cậu đã tới một "Trường đại học siêu năng lực Thư Viện" kỳ lạ vậy. Ngôi trường này "tuyển sinh" rất nhiều sinh viên từ các trường cấp ba khắp cả nước, sau đó giới hạn sinh viên vào một toà nhà lớn, ban cho họ những năng lực kỳ lạ, buộc các sinh viên phải học chương trình học không thuộc chuyên ngành của mình, đã thế rớt môn còn có thể ngủm luôn.

Mà cậu, chỉ là một tân sinh viên vừa nhập học.

"Ding" – Thang máy xuống đến tầng B2, ngay sau đó, tiếng máy móc quen thuộc truyền tới: "Chào mừng đến tầng B2, Trung tâm Nhóm nghiên cứu."

Cửa thang máy mở ra, Việt Tinh Văn rảo bước ra ngoài.

Diện tích của trung tâm Nhóm nghiên cứu có thể sánh với sảnh chờ của ga tàu cao tốc, bóng đèn trên đỉnh đầu rọi xuống sáng rực, dưới sàn phủ gạch tráng men bóng loáng. Ngay giữa đại sảnh là hai màn hình tinh thể lỏng khổng lồ rộng hơn tám mét, từng hàng thông tin màu đỏ, màu xanh đang lướt trên đó.

Khoảng cách quá xa, Việt Tinh Văn không nhìn rõ nội dung cụ thể của những thông tin đó.

Mấy dòng chữ lướt đi quá nhanh, khiến cậu không khỏi liên tưởng đến "kênh Thế giới" trong game online.

Hai bên trái phải của màn hình bày những hàng ghế nghỉ ngay ngắn. Trước mỗi một chỗ ngồi đều có một chiếc tablet. Lúc này, trung tâm Nhóm nghiên cứu vô cùng tấp nập, hơn tám mươi chiếc ghế đều đã có người ngồi, thậm chí cũng có rất nhiều bạn học đang đứng dưới hai màn hình LED khổng lồ. Cảnh tượng này đích thị là ga tàu ngày Tết chen chúc biển người.

Có nhiều người bị kéo vào thư viện tới vậy à? Chỉ riêng trung tâm nhóm nghiên cứu trước mắt Việt Tinh Văn thôi đã lên tới hàng nghìn học sinh.

Người đông nghìn nghịt, tìm Giang Bình Sách kiểu gì đây?

Việt Tinh Văn nheo mắt, nhanh chóng nhìn khắp xung quanh, nhưng không phát hiện bóng người quen thuộc kia.

Mọi người chen chúc bên dưới màn hình LED, Giang Bình Sách rất ghét những nơi ồn ào thế này, càng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, nên chắc chắn cậu ấy không ở trong đám đông dưới màn hình, rất có thể cậu ấy đang ngồi tại ghế nghỉ nào đó. Chỉ có điều, nhiều chỗ ngồi thế này, Giang Bình Sách ngồi đâu đây?

Một lần gửi tin nhắn mất 10 điểm tích lũy, Việt Tinh Văn nghĩ hồi, quyết định không lãng phí điểm tích lũy, tự mình đi tìm.

Trước đây khi Giang Bình Sách rủ cậu đến thư viện tự học, họ hay ngồi ở tầng sáu nhất.

Trong góc tầng sáu của thư viện đại học Hoa An có một chỗ ngồi, không gian chung quanh rộng rãi, hơn nữa lại kín đáo, rất yên tĩnh, không bị tiếng đi lại của các bạn học khác làm phiền. Giang Bình Sách rất thích chỗ ấy, lần nào cũng đến trước để chiếm chỗ, Việt Tinh Văn chỉ cần tới thẳng bàn 15 nằm trong góc tầng sáu, kiểu gì cũng sẽ thấy hắn.

6-15, đây là sự ăn ý không cần lên tiếng giữa họ.

Việt Tinh Văn đảo mắt qua khu ghế ngồi, phát hiện mỗi một hàng ghế đều đánh số thứ tự. Cậu rảo bước đi tới hàng thứ sáu, ghế ngồi bên này đánh ngược từ số 50 trở xuống, Việt Tinh Văn tìm thẳng tới ghế số 15, đi thêm vài chục bước, quả nhiên trông thấy một nam sinh quen thuộc ngồi trên ghế 6-15.

Vẻ mặt chàng trai thờ ơ, dáng ngồi nghiêm chỉnh, xung quanh hắn như hình thành một luồng không khí lạnh tự nhiên ngăn cách hắn ra, hai vị trí liên tiếp hai bên phải, trái đều không có ai ngồi.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu xám nhạt, phối với quần tây đen và giày da. Hồi còn học cấp ba, học sinh bắt buộc phải mặc đồng phục, từ khi lên đại học phong cách ăn mặc của Giang Bình Sách đã thành như vậy rồi. Việt Tinh Văn còn từng chọc hắn: "Cậu ăn vận nghiêm túc thế này, lần nào tự học với cậu tôi cũng tưởng mình đi với họp các sếp vậy đó."

Có điều, vẻ đẹp của Giang Bình Sách rất hợp mặc đồ nghiêm chỉnh thế này, cậu ấy mặc áo sơ mi thật sự rất đẹp. Mặt mũi hắn mang nét cổ điển, sống mũi cao thẳng, đường nét trên mặt sắc sảo, mày kiếm thon dài, với đôi mắt một mí rất đặc biệt, thêm vào đó là hai con mắt lạnh nhạt phân rõ trắng đen, khiến người ta nhìn hắn một lần sẽ khắc sâu ấn tượng, cũng cảm thấy người này rất khó gần.

Hắn ngồi đó một mình, mày hơi cau lại như thể đang suy nghĩ gì đó. Có không ít bạn học đi ngang qua đều không kìm lòng được đứng lại nhìn vài lần, nhưng hắn lại không hề chú ý đến những ánh mắt ấy.

Việt Tinh Văn nhanh chóng bước qua, dừng trước mặt hắn, khẽ gọi: "Bình Sách."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Giang Bình Sách ngước mắt nhìn, ngay khi chạm mắt với Việt Tinh Văn, hắn đứng phắt dậy. Việt Tinh Văn không chờ hắn lên tiếng, đã vươn hai tay ra ôm chặt lấy hắn.

Bỗng có người lao vào trong ngực khiến lưng Giang Bình Sách thoáng cứng lại, hắn im lặng vài giây, rồi vươn tay khẽ ôm lấy bờ vai Việt Tinh Văn: "Tinh Văn? Vẫn ổn chứ?"

Chất giọng trầm thấp êm tai vang lên khiến mắt Việt Tinh Băn bỗng hơi xon xót, cậu thở dài thật khẽ, nói: "Gặp được cậu trong thư viện này tôi không biết nên vui hay buồn nữa."

Thư viện quái gở, bài thi biến thành cuộc chiến sống còn.

Họ chỉ là những sinh viên bình thường thôi, thế mà lại bị đám khỉ điên rượt, tận mắt nhìn thấy nghiên cứu viên biến dị ăn thịt người sống; đang yên đang lành lại mắc bệnh tim, còn phải trải qua một cuộc chiến sinh tử hết hồn hết vía...

Việt Tinh Văn không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một giây nào nữa.

Từ khi vào thư viện, cậu vẫn luôn căng thẳng thần kinh, không dám lơi là một chút nào. Bởi lẽ chỉ cần đi sai một bước thôi, có lẽ phải bù lại bằng tính mạng của mình. Bây giờ, gặp lại cậu bạn thân quen biết đã lâu, nỗi lòng căng thẳng của Việt Tinh Văn như bỗng tìm thấy một nơi để trút hết.

Họ hiểu rõ nhau, không cần che giấu cảm xúc trước mặt người kia.

Giang Bình Sách nhẹ nhàng vỗ vai Việt Tinh Văn, giọng hiếm khi dịu dàng: "Tôi cũng không mong cậu tới nơi này. Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hai chúng ta cùng nhau làm bài thi, kiểu gì cũng hơn là một mình vượt ải."

Hắn ngừng lại, thấp giọng nói: "Đừng lo, cậu có tôi mà."

Dòng chảy ấm áp dâng trào trong lòng Việt Tinh Văn, cậu buông hai tay đang ôm hắn ra, cười nói: "Ừm, đằng nào cũng vào rồi, phải tiếp tục thi tới bến thôi. Lần này hai đứa mình cùng thi có thể bàn bạc với nhau xem giải đề thế nào." Cậu nhìn Giang Bình Sách, vẻ mặt nghiêm túc: "Có cậu ở đây, chắc chắn chúng ta sẽ thuận lợi tốt nghiệp, cùng nhau ra ngoài."

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Việt Tinh Văn, Giang Bình Sách gật đầu, nói: "Ngồi xuống nói chuyện."

Hai người ngồi sóng vai nhau, Việt Tinh Văn quay đầu hỏi hắn: "Sau khi cậu gửi tin nhắn cho tôi, tôi tham gia bài thi 'Khu nội trú khoa tim mạch' của học viện Y, mất năm ngày mới ra được, không phải cậu đợi tôi năm ngày đó chứ?"

Giang Bình Sách nói: "Thời gian bài thi diễn ra khác với cách tính thời gian của thư viện. Sau khi nhận được tin nhắn thì tôi tới đây đợi cậu, mới đợi hai tiếng thôi."

Việt Tinh Văn hơi ngạc nhiên: "Vậy tức là tôi ở trong viện năm ngày, cậu ở thư viện mới chỉ qua hai tiếng thôi?"

"Đúng vậy." Giang Bình Sách giải thích: "Thời gian ở thư viện và trong chương trình học không ngang bằng. Mỗi một học phần từ khi bắt đầu kết khi kết thúc, thư viện đều sẽ tính là hai tiếng đồng hồ, thời gian bên trong các chương trình học được tính riêng, có rất nhiều bạn học đã chứng thực điều này rồi."

Việt Tinh Văn chau mày suy nghĩ.

Một lát sau, cậu bỗng nảy ra một suy đoán to gan: "Thời gian trong chương trình học và thời gian của thư viện được tính riêng, vậy có phải thời gian ngoài hiện thực cũng khác trong này không? Nói không chừng sau khi rời khỏi đây, chúng ta vẫn kịp nộp luận văn, tham gia kỳ thi cuối kỳ?!"

Giang Bình Sách đồng ý: "Đúng là có khả năng như cậu nói."

Cho dù chỉ là tự an ủi, điều này cũng khiến tâm trạng của Việt Tinh Văn thả lỏng hơn nhiều. Có lẽ, cậu trong hiện thực không biến mất quá lâu, chỉ cần rời khỏi thư viện này, tất cả sẽ trở lại như cũ?

Cậu thôi nghĩ ngợi, nhìn sang tablet đặt trước ghế ngồi, tò mò hỏi: "Tablet này để làm gì vậy?"

Giang Bình Sách vươn tay qua, ấn nút mở tablet giúp cậu: "Tablet ở trung tâm Nhóm nghiên cứu có thể kết nối mạng trong trường, tra tin tức chiêu mộ mà các bạn học khác đăng lên. Lúc cậu vào trông thấy hai màn hình lớn kia rồi phải không?"

Việt Tinh Văn nhìn những hàng chữ xanh, chữ đỏ lướt nhanh trên màn hình, lập tức hiểu ra, "Tin tức trên tablet này được đồng bộ với màn hình lớn phải không? Chúng ta có thể nhập thông tin vào tablet, đăng lên màn hình lớn, giống như khung trò chuyện trong game online?"

"Ừm. Tablet ở tầng B2 chỉ có thể gửi thông tin chiêu mộ nhóm nghiên cứu thôi, những nội dung nói chuyện khác sẽ bị chặn lại." Giang Bình Sách mở phần giới thiệu nhóm nghiên cứu ra giúp Việt Tinh Văn, nói: "Cậu đọc quy định về nhóm nghiên cứu trước đã."

Việt Tinh Văn cẩn thận đọc giới thiệu chức năng nhóm nghiên cứu vừa hiện lên màn hình...

[Nhóm nghiên cứu tương tự như nhóm nghiên cứu khoa học cố định, sau khi gia nhập nhóm nghiên cứu, các sinh viên có thể vào cùng một trường thi thuộc các chương trình học cùng các thành viên khác, mà không bị hệ thống thư viện ghép nhóm ngẫu nhiên.]

[Các thành viên có thể hợp tác với nhau, cùng nỗ lực vượt qua chương trình học, đồng thời có thể trao đổi miễn phí, tặng điểm tích lũy cho nhau. Thư viện chỉ cho phép sinh viên có tiến trình học cùng một tầng ghép nhóm cùng nhau, không cùng tầng không thể ghép nhóm.]

[Môn bắt buộc phải có mặt toàn bộ thành viên trong nhóm mới được khởi động, môn tự chọn không bị giới hạn. Sau này khi nhóm nghiên cứu phát triển, thành viên có thể tách nhau ra chọn chương trình học tự chọn theo lĩnh vực sở trường của mình để dễ đạt điểm tích lũy.]

[Nhóm trưởng có quyền sa thải thành viên, thành viên cũng có thể chủ động rời nhóm, thành viên bị loại trừ trong quá trình thi sẽ tự động rời nhóm.]

[Điều kiện thành lập nhóm nghiên cứu:

1, Vượt qua hai môn bắt buộc thuộc Học viện Y tầng 1;

2, Nhóm trưởng bỏ ra 1000 điểm tích lũy, hoặc thành viên cùng góp 1000 điểm tích lũy]

[Nhóm nghiên cứu sơ cấp giới hạn 4 thành viên. Sau khi đến tầng 3 có thể thăng cấp nhóm nghiên cứu, tăng số lượng thành viên]

[Thư viện có ba giáo viên hướng dẫn với phong cách khác nhau, khi thành lập nhóm nghiên cứu, có thể lựa chọn người hướng dẫn các bạn thích để đồng hành cùng các bạn.

Group A: Giáo sư Tần, nâng cao thuộc tính tốc độ của các thành viên, giảm thời gian cooldown của các kỹ năng;

Group B: Giáo sư Lưu, nâng cao thuộc tính thể năng của các thành viên, được bảo vệ thoát chết, mỗi cuộc thi được dùng một lần;

Group C: Giáo sư Chu, nâng cao điểm tích lũy cho nhóm nghiên cứu, sau khi mỗi bài thi kết thúc, điểm tích lũy nhận được x15 lần]

Việt Tinh Văn nhanh chóng đọc thuyết minh về nhóm nghiên cứu, cậu nói: "Xem ra muốn vào cùng một trường thi phải lập nhóm nghiên cứu. Nhóm nghiên cứu cần 1000 điểm tích lũy, đến giờ tôi mới học hai môn thôi, tích lũy được 6 tín chỉ, hiện còn lại 700 điểm tích lũy. Cậu thì sao?"

"12 tín chỉ, 1400 điểm." Giang Bình Sách nói: "Tôi vào thư viện trước cậu mấy hôm, đã học xong hai môn tự chọn ở học viện Y rồi."

"Cậu học cả môn tự chọn rồi? Bảo sao mà điểm tích lũy cao hơn tôi." Việt Tinh Văn tính toán: "Thế này đi, tôi bỏ ra 400 điểm, cậu 600 điểm, lập nhóm nghiên cứu. Tôi còn lại 300, vừa đủ để nâng cấp sách kỹ năng một lần. Cậu thấy được không?"

"Được, tiền ký túc tôi sẽ trả."

"Tiền ký túc?" Việt Tinh Văn ngẩn ra, không thể tin nổi: "Ở ký túc xá cũng cần điểm tích lũy hả?"

"Ừ. Trong thư viện này, ăn uống, nơi ở, mua đồ đều cần điểm tích lũy." Giang Bình Sách rõ là không vui vẻ gì với quy định này. Hắn dừng lại một lát, nhìn Việt Tinh Văn: "Chúng ta ở phòng ký túc hai người?"

"Liệu phòng hai người có đắt lắm không?" Việt Tinh Văn rối rắm chau mày, "Nếu mà đắt quá thì tìm loại nào rẻ hơn như phòng bốn người cũng được, ở tạm với nhau trước?"

"Tôi xem rồi, phòng hai người là 400, tôi đủ điểm tích lũy." Giang Bình Sách thản nhiên nói: "Tôi không thích ở với người lạ."

Việt Tinh Văn nghĩ hồi, dứt khoát gật đầu: "Thế cũng được, mình ở phòng hai người."

Cậu biết Giang Bình Sách ghét ồn ào, ký túc xá nhiều người có thể không bảo đảm chất lượng nghỉ ngơi. Phí ký túc xá cứ để Giang Bình Sách trả trước, sau này mình kiếm được điểm tích lũy rồi trả tiền cơm, tiền sinh hoạt thì cũng vậy. Hai người là bạn bè nhiều năm, Việt Tinh Văn cũng không rảnh khách sáo với hắn, hỏi thẳng: "Giờ mình đến ký túc xá trước, hay lập nhóm nghiên cứu trước?"

Giang Bình Sách phát hiện bọng mắt đen lờ mờ dưới mắt Việt Tinh Văn, dứt khoát đứng dậy nói: "Đến ký túc xá nghỉ ngơi đã, chuyện nhóm nghiên cứu chưa cần vội, có thể bàn bạc sau."

Việt Tinh Văn cũng đứng dậy: "Được, tôi cũng muốn nghỉ ngơi một lát. Khu nội trú tim mạch hành nhau quá, mấy hôm rồi tôi chẳng được ngủ ngon."

Hai người sóng vai đi vào thang máy. Chung quanh đại sảnh là hàng trăm hộp thang máy, cửa thang máy một đóng một mở, vô số học sinh đi ra đi vào, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Giang Bình Sách ấn nút đi xuống.

Thang máy trước mặt đi xuống nhanh chóng, "đinh" một tiếng rồi mở ra, hai người sóng vai bước vào, ấn tầng B3.

Thang máy nhanh chóng đưa hai người đến ký túc xá sinh viên.

Việt Tinh Văn ra khỏi thang máy, phát hiện khu ký túc sinh viên của thư viện có bố cục vô cùng phức tạp, tám dãy hành lang xuất hiện chỉnh tề trước mặt cậu, dẫn tới những nơi khác nhau, tựa như một mê cung khổng lồ.

Tám dãy hành lang được đánh tám chữ cái từ 'A' đến 'H', một màn hình tinh thể lỏng lớn dựng ngay giữa đại sảnh, bên trên viết "Quy tắc ký túc xá sinh viên", bên cạnh còn có ghi chú "Trung tâm tự hỗ trợ khu ký túc xá", ở đó bày một dãy tablet để sinh viên tự hoàn thiện thủ tục.

Giang Bình Sách quen cửa quen nẻo dẫn Việt Tinh Văn tới trước một chiếc tablet còn trống.

Hắn đặt ngón tay vào vùng phân biệt vân tay của tablet để bàn, một cô bé đáng yêu xuất hiện trong tablet: "Xin chào, tớ là quản lý ký túc xá – Ưu Ưu. Chào mừng bạn Giang Bình Sách khoa Toán học, đại học Hoa An đến khu ký túc xá. Hệ thống kiểm tra cho thấy hiện tại bạn vẫn chưa đăng ký nơi ở, bạn có đăng ký ký túc xá không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »