Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Đại Mới: Biến Động

Chương 85: Cô gái trẻ tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nói thật, mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh đến một xóm nghèo, nhưng mà nơi này vẫn tính là một trong những nơi tồi tàn nhất anh từng đặt chân tới - nhiều biệt thự Gothic bỏ hoang còn đầy đủ tiện nghi hơn nơi này. Thậm chí, anh từng thấy đền cổ bị bỏ hoang hai trăm năm ở trong tình trạng được bảo dưỡng tốt hơn ngôi làng này.

Andrew mở rộng tầm cảm ứng của giác quan thứ sáu và "thấy" được toàn cảnh của ngôi làng nhỏ này, và đúng thật là ngoại trừ một điểm năng lượng khổng lồ tạp trung tại một ngôi nhà lụp sụp thì anh cũng không thể tìm được một người nào có năng lượng hơn mức thông thường.

Cùng lắm thì có một số người có sức khỏe cao hơn người thường với cùng mức độ dinh dưỡng - cũng có nghĩa là họ không có chịu quá nhiều ảnh hưởng từ việc thiếu dinh dưỡng cũng như ăn uống thực phẩm ô nhiễm. Ở cái nơi đất khó mà gieo trồng này, thì một ngôi làng nghèo muốn trồng trọt đủ ăn cũng khó, chứ đừng nói phát triển.

Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ, ví dụ cơ bản nhất chính là hai căn cứ mà anh cũng đã kiểm tra qua - bọn họ khá là phát triển. Mặc dù không thể sánh bằng một quốc gia đã phát triển, nhưng tại nơi này thì hai căn cứ đó đúng thật là phát triển rồi. Nhà cửa chắc chắn, điện nước đầy đủ, cũng như được trang bị vũ khí hiện đại như súng tiểu liên, xe toyota "độ" bọc thép và gắn thêm một chiếc súng máy hay những thiết bị bom mìn tự chế.

Đương nhiên, họ phát triển được như vậy không phải là nhờ tay trắng vươn lên; tất cả đều là do những khoản "đầu tư" của các nước lớn tuồn vào đại lục châu Phi này. Những chính phủ đó dòm ngó tài nguyên tự nhiên của đại lục cũng như ảnh hưởng chính trị tại chính trường quốc tế.

Không ai có ý tốt cả, những cường quốc đó sẽ dựng nên những tên quân phiệt dễ bề điều khiển - đây là một trong những điều cơ bản nhất của những cuộc proxy war, những chiến tranh bù nhìn.

Đương nhiên, quá nhiều tổ chức không có nhận ra được rằng đưa vũ khí cho một đám người rồi sau đó lại đối nghịch với họ là công thức gây ra thảm họa - ai cũng nhớ hai chiếc máy bay vào mùng 9 tháng 11 năm 2001. Đánh dấu can thiệp quân sự đãm máu cũng như tốn kém của Mỹ tại Afganishtan kéo dài hơn 20 năm; đương nhiên, lần khủng bố đó còn có một đống yếu tố không được lộ ra cho công chúng.

Có thể nói là một số công ty lớn đúng thật là dựa vào cái cơ hội đó mà làm giàu, và Area 51 cũng thu thập được một đám công nghệ. Bản thân anh là hoàn toàn phản đối chuyện này, nhưng lúc mà anh có thể can thiệp thì những cuộc chiến tranh cũng đã diễn ra hơn một thập kỷ rồi - ai cũng biết là Mỹ lại sa lầy.

— QUẢNG CÁO —

Event



Anh từng tham gia vài cuộc biểu tình chống chiến tranh trong thời gian rảnh rỗi, cũng như hỗ trợ những người dân chạy tị nạn do chiến tranh. Nhưng sức của anh thì khó có thể khiến cho quốc gia đứng đầu thế giới dừng bước được - nhất là khi chiến tranh này có lợi cho bọn họ.

Đương nhiên, đó cũng chỉ là một trong những cuộc tấn công khủng bố cỡ lớn; cách đây ba năm Trung Quốc hứng trọn ba, bốn vụ tấn công khủng bố quy mô lớn chưa từng có. Tháng ba năm trước, một chiếc máy bay Boeing 777 đâm thẳng vào trung tâm thương mại quốc tế Thượng Hải, trong thời điểm mà tất cả mọi người đang làm việc tại đó.

Kịch bản giống hệt lần tập kích trung tâm tài chính thế giới năm 2001- lần này cũng không có người may mắn thoát khỏi, khi mà vụ nổ nung chảy kết cấu vốn đã không an toàn của tòa nhà. Cùng ngày, nơi mà hội đồng nhân dân Trung Hoa họp ăn thẳng một quả vệ tinh rơi từ trên trời xuống - không cần nói, ít người sống sót được.

Đương nhiên, nói nhiêu đấy về tác hại của việc cung cấp vũ khí cũng như dựng nên các thế lực quân phiệt là đủ rồi, trở lại vấn đề nơi ở của ngôi làng này. Nhưng căn nhà lợp từ rơm, mái kết hợp giữa bải bạc bà rởm rạ - thậm chí tới ao nước của ngôi làng này cũng là một cái riếng khoan sử dụng một vỏ chai nước bốn lít.

Nếu phải miêu tả nơi này bằng một phép so sánh, thì anh sẽ nói rằng đây là "một ngôi làng nghèo thế kỷ 15 được xây dựng bằng những rác thải của xã hội hiện đại". Họ không có đi ra khỏi thế kỷ 15, nhưng mà những vật liệu xây dựng của họ là những thứ mà mọi người hay vứt đi tại những bãi rác gần đó - chừng đó đủ thấy cuộc sống của những người dân làng này cực khổ tới thế nào.

Trên đoạn đường mòn, những đứa trẻ đang chơi vóng nhận ra sự xuất hiện của anh thì cũng ngừng việc chơi bóng của mình lại và ngắm nhìn anh. Andrew có thể đếm được bảy giây trôi qua từ khi cái sự sợ hãi cũng như ngạc nhiên chuyển thành tò mò - những đứa trẻ này cũng giàu lòng khám phá, học hỏi, chỉ là chúng không có được cơ hội để mà phát triển như chúng bạn cùng trang lứa.

— QUẢNG CÁO —

Event

Sau khi cơn sợ hãi biến mất thì chúng cũng trở nên bạo dạn hơn. đám trẻ nhanh chóng vây lại anh, ríu ra ríu rít bằng cái ngông ngữ nây thơ của chúng. Có vẻ chúng chưa từng gặp người nào giống như anh - không có gì ngạc nhiên, dù sao anh cao tận chừng này. Thấy những đứa trẻ da bọc xương đang vây quanh mình, Andrew vừa cười vừa nhanh chóng lục lọi trong chiếc túi của mình và lấy ra những miếng đồ ăn dạng nén cho chúng.

Một thanh thực phẩm nén là đủ để chúng no tới ngày mai mà không ảnh hưởng tới sức khỏe; kích cỡ của chúng cũng rất nhỏ nên không cần quá lo lắng về sức khỏe cho đám trẻ đấy. Anh còn một đống quà tặng nữa, nhưng người đàn ông tóc bạc đi trước ra hiệu cho anh đi theo và nói rằng Vu đang muốn dặp anh.

"Được rồi, được rồi, tôi đến đây" Andrew vừa cười vừa tránh khỏi đám trẻ đang dây dưa lấy anh rồi đuổi theo người đàn ông bảy mươi tuổi này. Anh sẽ còn nhiều cơ hội để giúp đỡ mọi người trong ngôi làng này và thu hút một số người tị nạn, nên không phải lo lắng không có giúp đỡ được ai.



"Mà tôi có phải tránh những gì khi giao tiếp với "Vu"? Hỏi trước cho tránh những hiểu lầm không đáng có" vừa nói, anh vừa dúi cho người đàn ông trước mặt mình một thanh năng lượng, coi như là một thể loại của "hối lộ" đi. Mặc dù anh cố giữ mình liêm chính, nhưng Andrew không phải một người sống ở quá khứ - anh hiểu được giá trị của việc này, bất kể trong việc tạo dựng mối quan hệ cũng như thu thập thông tin.

"Không, không, anh không cần lo gì cả khi gặp Vu đâu, dù sao ngài ấy cũng có đủ trí tuệ để xử lý việc này" ông ta vừa thu thanh thực phẩm vừa cười. Rất nahnh, cả hai đã tới căn nhà có điểm tụ tập năng lượng lớn nhất trong cả khu vực này.

"Mời vào" mọt giọng nữ trẻ trung vang lên, mời anh bước vào căn nhà. Sau khi giành một phần mười giây để kiểm tra xem có mai phục nào không, thì cuối cùng ANdrew cũng bước qua ngưỡng cửa và đi vào căn phòng đậm mùi hương thảo dược.

Ấn tượng đầu tiên của anh là "căn phòng này cần thêm ánh sáng và thông khí", bởi môi trường sa mạc thực sự không hiệu qủa trong việc giữ gìn bầu không khí. Nếu anh là người bình thường, thì khả năng cao anh dã đổ mồ hôi hột khi mà căn phòng này được thắp sáng bởi tổng cộng 1245 cây nến nhỏ. Những tấm thảm trải ra, những loại hương liệu được đốt để cải thiện tinh thần - một loại "pháp trận" để gia tăng

— QUẢNG CÁO —

Event

Việc thứ hai khiến anh ngạc nhiên chính là cội nguồn của nguồn năng lượng khổng lồ đó không phải một lão già họm hẹm đã dành hơn nữa đời làm tế tự. Người mang theo đủ năng lượng để địch nổi một pháp sư cao cấp là một bé gái đáng yêu không thể lớn hơn mười hai tuổi.

"Xin chào, tôi là Dedei Yamoah, và tôi là Vu cũng như người tổ chức sự kiện tế tự cho ngôi làng nhỏ này" cô bé nhanh nhẹn, linh hợp đáp lại chỉ cho anh một chỗ ngồi . Kể cả có ngồi đi chăng nữa thì anh cũng cao hơn cô bé một cái đầu

"Nào nào, bắt đầu lại từ đầu đã - chính là Vu trong lời kể của mấy người; và em cũng đã dự đoán được anh sẽ tới đây sớm?" Nhanh chóng thu gọn khoảng cách giữa hai người để tạo thiện cảm và để cô bé lặp lại câu hỏi vừa rồi. Andrew đã chiếm thế chủ động trong cuộc nói chuyện.

"Vâng, chính là vậy" Cô gái cúi đầu xuống gần như là đang cầu xin giúp đỡ "Những tinh linh đã cho tôi thấy được tương lai."
« Chương TrướcChương Tiếp »