Chương 22

“Ừm, tôi không muốn em dấn thân trong giới giải trí hư ảo ấy!”

“Tại sao?”

“Em nghe không hiểu tôi nói gì sao?”

“…”

Chờ tới hơn nửa đêm, kết quả câu trả lời nhận lại được lại chỉ có như vậy, sự nghiệp y tốn biết bao tâm cơ gầy dựng, hắn dựa vào đâu thay y quyết định hết thảy, chớp mắt lại bị hắn dùng một câu nói tùy tiện phá hủy, dựa vào cái gì?

“Đừng nói tới chuyện này nữa, em ngủ đi, liệu dưỡng thân thể cho tốt!” nói rồi hắn nghiêm túc mở cửa thư phòng bước vào, bên trong phòng một mảng yên tĩnh.

Phòng của y vừa đúng ở ngay bên cạnh thư phòng của hắn, sau khi đọc xong mớ văn kiện chất đống trong phòng cũng đã hơn 2h sáng, lặng lẽ mở cửa phòng Từ Hi, thấy y đã ngủ mới yên tâm bước vào, khẽ cúi người đặt lên trán y một nụ hôn “Hãy cho tôi thêm một chút thời gian nữa!”

Ở lại đó một lúc lâu sau thì hắn rời đi, chỉ còn mình y ở lại trong căn phòng tối đen đưa tay lên nhìn chẳng rõ năm ngón tay đang run rẩy của mình, thời gian sao? Hắn muốn y cho hắn một chút thời gian nữa, vậy y nên xin ai một chút thời gian nữa đây, nếu đối với Tạ Lăng không thể buông xuống tại sao lại không trực tiếp nói thẳng ra, vì nỗi sợ hãi của mình mà làm tổn thương người khác như vậy vui lắm sao?

Đêm đó hắn không có về nhà, y có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết được thật ra lý do đều là ở Tạ Lăng, nhiều lúc Từ Hi thực sự ganh tị với anh nhưng kết quả chỉ biết tự mình cười nhạo bản thân vô dụng.

Ai bảo y đến chậm một bước gặp Tạ Giang sau anh, mà nếu có gặp trước đi chăng nữa, chuyện tình cảm không phải nói gặp là có thể yêu ngay.

Nếu không thương y, tại sao hắn phải làm vậy, đưa y về lại còn đối xử tốt với y?

“Tôi muốn về nhà!”

“Em vẫn chưa khỏe!”

Từ Hi bật cười, không nhìn vào hắn “Kỳ thực đã sớm khỏe rồi, anh còn để tôi ở đây thì sẽ bức điên tôi mất!”

Tạ Giang khẽ chau mày “Tại sao? Là ai đã làm gì em?”

“Chính anh đó!” y gật gù cầm lấy ly nước lọc uống xuống một ngụm, thấy người kia vẫn chưa trả lời lại tiếp tục nói “Anh tại sao đưa tôi tới đây, sau đó biến mất tăm, nếu cảm thấy gặp mặt tôi mỗi ngày khó khăn như vậy, tại sao anh…”

“Tôi thật sự có việc bận, lẽ nào cậu muốn tôi cả ngày ở bên cạnh cậu làm những điều cậu thích sao!” hắn đột nhiên tức giận ngược lại tay vỗ mạnh lên bàn làm cho Từ Hi có chút bất ngờ.

Rất nhanh y liền lấy lại tinh thần, nhếch môi cười “Đừng cho tôi là kẻ ngốc, lẽ nào anh nghĩ tôi không biết chuyện giữa anh và Tạ Lăng sao!”

Lúc này tới hắn lên tiếng cười “Cậu dựa vào đâu xen vào chuyện của bọn tôi! Huh?”

Không biết trả lời thế nào, đúng vậy, y thua rồi, từ đầu đã giao ước trước, y theo hắn về làʍ t̠ìиɦ nhân, chỉ cần không liên quan gì tới cuộc sống riêng của hắn tất cả đều ổn “Được rồi, đúng vậy, anh lại thắng rồi đấy!”

Đưa mắt nhìn thấy Tạ Lăng đang ngồi đó không nói gì, Từ Hi khóe mắt ửng hồng đứng dậy nhìn hắn thật lâu rồi cụp mắt nhìn sàn nhà âm trầm bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình ngồi ở phòng khách hắn mới tự mình suy nghĩ, một lần nữa hắn lại vi Tạ Lăng mà lớn tiếng với y, như vậy có ổn không?Mặc kệ, hắn hiểu rõ y sẽ sớm quên chuyện này thôi, dù sao giữa họ ngoài quan hệ bạn tình ra còn là gì khác đâu.

Hợp đồng toàn bộ đều đã bị hủy, Nghi Thái Yến cũng không có tới tìm y qua lần nào, soạn xong mớ vật dụng ít ỏi, Từ Hi vét hết tiền trong tài khoản ngân hàng chuẩn bị cho một chuyến trở lại nhà quê sống dài hạn, khi nào cảm thấy tâm tình tốt hơn mới về cái thành phố phồn hoa khiến người mệt mỏi này.

Lúc y đi Tạ Giang có nhìn thấy nhưng câu nào cũng không nói giả vờ như chẳng quan tâm chăm chú đọc tờ báo kinh tế trên tay.

Không sao cả, tất thảy đều ổn…

Ngồi trên chuyến tàu chạy xuyên đêm, y thực sự chật vật đến không thể ngủ, biết bao nhiêu chuyện muốn quên đi mà lại cứ ùa về trong đầu, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm nhưng chẳng thể nào chợp mắt.

Về tới nơi, ông nội gần như lại gầy thêm một chút, mấy hôm trước còn bị tai nạn xe, chiếc xe đạp cũ kỹ cũng gãy tan nát rồi.

Y bảo rằng không sao, y có đủ tiền để mua một chiếc xe khác nếu ông thích, chỉ là người già luôn như vậy, chiếc xe đó chính là tri kỷ của ông nội suốt bao năm qua.

“Chiếc xe đạp đó… Đi với ông nội có lẽ hơn 50 năm rồi, nó là lễ vật của một người rất quan trọng đối với ông…” Ông chậm rãi nói, gương mặt hốc hác phơi nắng đến da nâu sậm vẫn có thể nhìn thấy được khoé mắt ông đang ửng đỏ.

Nhìn người ông này y thực sự không nỡ quay về, y sợ ông chịu khổ. Từ đây, một quyết định rất lớn trong đời Từ Hi được hạ xuống.

Không phải là hông tiếc nuối công lao bấy lâu gầy dựng danh tiếng, nhưng y cũng thức thời nhìn ra được Tạ Giang không có ý muốn cho y tiếp tục làm ngừoi của công chúng.

Trong một lần làʍ t̠ìиɦ nọ, hắn có nói ra suy nghĩ của mình, y lúc ấy lý trí mơ màng nhưng cũng có thể nghe hiểu được vài phần. Hắn hỏi y muốn tự mình từ bỏ hay muốn hắn giúp y từ bỏ.

Hoa hồng kỳ thực nên dùng để chỉ Tạ Giang, chưa giữ được trong tay thì mê mệt vì vẻ đẹp của nó mà khao khát, khi chạm tới rồi sẽ bị gai nhọn làm tổn thương, nhưng ai có thể có được hắn?

Chỉ có mỗi Tạ Lăng thôi tiếc thay anh lại chẳng muốn hắn.

Vậy thì giữa Từ Hi và Tạ Giang ai mới là kẻ đáng thương?

(Hay là 2 ngày 1 chap đi ha?!)