Chương 9: Chap 9

" Tôi cần vào nhà vệ sinh một chút. Làm phiền anh, tôi sẽ ra ngay. " Tôi nói với thư ký Hà. Anh ấy gật đầu rồi đứng ở phía ban công gần thư viện đợi tôi.

Vào nhà vệ sinh, tôi bất ngờ khi nhìn thấy cô gái lúc nãy đã hướng ánh mắt đằng đằng sát khí về phía tôi. Cô ta thấy tôi đi vào cũng rất ngạc nhiên, bất chợt dừng mọi hoạt động rồi quay sang tôi dùng ánh mắt dò xét liếc nhìn từ trên xuống dưới. Tôi vốn dĩ cũng không muốn để tâm đến cô ta nhưng cô ta lại cố ý gây sự.

" Chị là gì của chủ tịch? "

Nghe thấy câu hỏi này tôi đoán cô ta là người thích Lăng Bạch Ngôn. Không những vậy, nếu tôi ở cùng Cố Tư Vũ hay Hàn Phong Thần thì bằng một cách tự nhiên nào đó sẽ có người đặt câu hỏi tương tự cho tôi. Đó là kinh nghiệm bản thân tôi tích lũy được khi chơi với họ ngần ấy năm.

" Là mẹ của cậu ấy. "

Cô ta nghe xong thì cười khẩy rồi lại chuyển đổi sắc thái biểu cảm. Mặt cô ta đanh lại, giọng cất lên thì rõ chanh chua.

" Nếu chị có ý định không tốt với chủ tịch thì tốt nhất nên sớm quên đi. Dù thân phận thật sự của chị có là gì thì chủ tịch vẫn sẽ không để tâm đến hạng phụ nữ như chị đâu. "

Hạng phụ nữ? Vừa gặp mặt đã phân biệt cao thấp người khác, thật là bất lịch sự.

" Muốn cược không? "

Khi yêu, bất kì ai cũng sẽ tự nhiên nảy sinh lòng đố kỵ nhưng quy tắc trước tiên và quan trọng nhất là phải giữ cho mình một cái đầu lạnh. Đều là phụ nữ với nhau nên tôi có thể hiểu cho họ nhưng nhẫn nhịn khi bị công kích không phải là tính cách của tôi.

" Sao nào? Không có dũng khí à? " tôi nói

Bỗng dưng cô ta cười lớn rồi rút trong túi ra một thỏi son, ngang nhiên thoa lên môi. Tôi tự hỏi cô ta có phải yêu quá hóa thần kinh rồi không, không phải là muốn tranh giành tình yêu sao, giờ lại còn cười như con dở người rồi lại đánh son.

" Chủ tịch đã ôm tôi, chị còn muốn cùng tôi đấu đá? " cô ta đắc ý lườm tôi.



Ôm? Lăng Bạch Ngôn...

À phải rồi, là cô ta, người Hàn Phong Thần bắt gặp trong văn phòng của Lăng Bạch Ngôn. Nghĩ đến cảnh Hàn Phong Thần thất vọng nhận ra cô gái ấy là người như thế nào cũng khiến tôi bật cười. Cô ta thấy tôi kì lạ thì liền thu lại dáng vẻ đắc ý ban nãy, khó hiểu hỏi tôi.

" Gì đây? Chị sốc quá nên không làm chủ được cảm xúc à? "

Tôi không chú ý đến lời cô ta nói, lo sợ thư ký Hà còn đang đợi ở ngoài nên quay lưng rời đi. Lại không ngờ cô ta vẫn không chịu buông tha liền đuổi theo nắm tóc tôi giật mạnh. Theo phản xạ tôi nắm lấy tay cô ta, vật cô ta ngã sõng soài trên nền đất. Nghe tiếng cô ta kêu la, nhân viên và cả Lăng Bạch Ngôn đều chạy ra hành lang.

" Đã xảy ra chuyện gì? " Lăng Bạch Ngôn nhìn tôi lo lắng hỏi.

Thư ký Hà đi lại đỡ cô ta dậy nhưng lại bị cô ta hất ra, cứ quỳ dưới nền đất nũng nịu gần chân của Lăng Bạch Ngôn.

" Chủ tịch, em chỉ muốn giúp chị ấy lấy hoa giấy rơi trên tóc nhưng chị ấy lại vật em xuống đất. Tay của em gãy mất rồi...công việc của em phải làm sao đây... "

" Vậy thì cô nghỉ đi. " Lăng Bạch Ngôn lạnh lùng nói.

Cô ta tỏ ra bất ngờ vì những chiêu trò ấy lại không lay động được trái tim của Lăng Bạch Ngôn, liền khóc la càng thảm thiết.

" Chủ tịch, là chị ấy bỗng dưng giở thói côn đồ ức hϊếp người khác, sao anh lại trách mắng em chứ... "

Lăng Bạch Ngôn nghe vậy lập tức quay sang ra lệnh cho thư ký Hà.

" Nhanh chóng sắp xếp tiền viện phí cho cô ấy chữa trị. Liên hệ với bên bộ phận kế toán, cô ấy đi làm bao nhiêu ngày thì tính gấp đôi số lương ngày đó. Từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy trong tập đoàn xuất hiện một nhân viên như thế này nữa. "

Không thể tin được Lăng Bạch Ngôn lại giải quyết dứt khoát và nhanh gọn như vậy. Cô ta lúc này vội vã hồi đứng dậy, nắm chặt lấy tay của Lăng Bạch Ngôn nhưng lại bị cậu ấy hất ra. Lăng Bạch Ngôn nắm tay đưa tôi rời đi. Những nhân viên khác cũng nhanh chóng trở lại bàn làm việc, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.