Chương 60: Gừng quả nhiên càng già càng cay

Đi khá lâu mới đến chỗ ở của Nhị sư tỷ, làm cung điện của nhị công chúa, trình độ hoa lệ phải nói là mù mắt người, vốn cho rằng kiến trúc ở Huyền Vũ Phong đã đủ xa xỉ, nhưng nơi này càng thêm hoa lệ.

Nữ quan lui xuống, diện tích cung điện của Liễu Tiếu Tiếu lớn, phòng ốc lại nhiều, đám người Lâm Phong bị nàng an bài dừng chân ở chỗ này.

- Sự tình trên đường nói với ngươi, ngươi đã chuẩn bị chưa, ta nói cho ngươi biết, tính tình của lão tử nhà ta không tốt, ta tranh thủ rất lâu mới tranh thủ được cơ hội này, ngươi đừng có làm cho ta mất mặt nha!

Liễu Tiếu Tiếu dặn dò.

Lâm Phong nhẹ nhàng cười nói:

- Yên tâm, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng!

Khẩu khí nhẹ nhõm tự tin, cộng thêm Lâm Phong bình thường biểu hiện, ở phương diện ăn uống này, cơ hồ không gì có thể làm khó được hắn, Liễu Tiếu Tiếu cũng yên lòng.

Sau khi Liễu Tiếu Tiếu đi, Lâm Phong thầm nghĩ: Quốc chủ thọ yến, vậy còn không đơn giản.

Liễu Tiếu Tiếu cũng có hiếu tâm, vậy mà nhờ Lâm Phong tự mình cầm đao chủ trì thọ yến, muốn lấy ra tiêu chuẩn siêu phàm, cho phụ hoàng mình một kinh hỉ.

Về phần vấn đề linh khí thì không khó giải quyết, chỉ cần Lâm Phong không để món ăn hoàn mỹ, hơi có chút tì vết nhìn không ra, sẽ không khóa lại quá nhiều linh lực.

Thọ thần của quốc chủ, cả nước chúc mừng, toàn bộ Tần quốc đều đắm chìm trong bầu không khí vui sướиɠ.

Hiểu bố trí đại khái, Lâm Phong được nữ quan dẫn tới ngự thiện phòng, nữ quan mang đến ý chỉ của Liễu Tiếu Tiếu, bất luận kẻ nào cũng phải ra sức phối hợp.

Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, người có tư cách ngồi chung với quốc chủ cũng không nhiều, chỉ có quan viên nhất phẩm, Đại tướng biên cương, thân vương quận vương… các đại môn phái cũng có đại biểu, có thể mang theo một đệ tử trọng yếu tham gia.

Tinh tế tính ra, còn chưa đủ trăm người, Lâm Phong tự mình động thủ mà nói, dư xài.

Phân phó người ngự thiện phòng chuẩn bị vật liệu, rửa sạch, lựa chọn, cắt miếng… Lâm Phong tự mình thổi mười bếp lò, chuẩn bị đồng thời tiến hành.

Món khai vị và canh có thể làm trước, thời điểm đại điện còn đắm chìm trong ca hát nhảy múa vui vẻ, Lâm Phong đã xuống bếp.

Đầu tiên là món khai vị, bao gồm: Tùng Hạc Duyên Niên, Ngũ Tử Hiến Thọ, Tứ Hải Đồng Khánh, Ngọc Lữ Tiên Ban, Tam Tinh Hầu Đầu…



Mỗi một món ăn đều có ngụ ý, gần trăm quan lớn và tuấn kiệt ngồi vây quanh đại điện, trước người đều có một cái bàn nhỏ.

Mỗi lần lên một món ăn, đều có nữ quan cao giọng giải thích, tự điển món ăn của Hoa Hạ phong phú, văn hóa thọ yến càng xâm nhập dân gian, văn hóa ẩm thực mấy ngàn năm, lập tức chinh phục mọi người.

Tần quốc chủ ngồi trên đại điện, hồng quang đầy mặt, không khỏi cảm thấy lần thọ yến này giao cho tiểu nữ nhi là một sự tình sáng suốt.

Liễu Tiếu Tiếu cũng vui vẻ ra mặt, tiểu sư đệ thật cho mình thể diện.

Món khai vị cực kỳ ngon, để cho người ta dư vị vô tận, càng chờ mong món ăn sau đó.

Món chính ra lò, cái gì nhi tôn mãn đường, thiên luân chi nhạc, trường sinh bất lão, hồng phúc tề thiên, la hán đại hội, ngũ thế kỳ xương, bành tổ hiến thọ, phản lão hoàn đồng… tất cả là đều tuyệt phẩm.

Cả đại điện bao phủ ở trong hương khí, để cho người ta như si như say, rất nhiều đại lão tán thán không dứt.

Nhưng trong điện cũng có vấn đề, tỉ như Tẩy Tâm Các Lý Phàm hoặc đám người bị Lâm Phong ghi tên vào sổ, trước bàn lại trống rỗng.

Nếu nói quên, hoặc đợi một lát, cũng không thể nào nhảy món nha, những người khác đều đã có món ăn đặt ở trước bàn, duy chỉ có bọn hắn không có.

Ngửi hương khí mê người kia, liều mạng lắm mới có thể kiềm chế không đi đoạt đồ ăn của trưởng bối.

Quốc chủ Liễu Hành Thiên cũng phát hiện tình huống này, không khỏi nhướng mày, Liễu Tiếu Tiếu không khỏi truyền âm giải thích.

Liễu Hành Thiên suy nghĩ một chút, tiểu tử kia rất có cá tính nha, nhưng này chung quy là thọ yến của mình, truyền đi sẽ không hay, vì vậy dặn dò Liễu Tiếu Tiếu vài câu.

Liễu Tiếu Tiếu sững sờ, vội vàng phân phó nữ quan đi nói cho Lâm Phong, Lâm Phong nghe xong không khỏi vỗ đùi, đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vốn cho rằng Nhị sư tỷ đã đủ âm hiểm, không nghĩ tới gừng càng già càng cay.

Không lên món ăn xác thực hơi quá phận, thế là Lâm Phong sai người mang chút trái cây vớ va vớ vẩn lên, đây là Liễu Hành Thiên phân phó, Lâm Phong cũng rất hài lòng.

Nhìn trái cây bưng lên, đám người Lý Phàm trợn tròn mắt, đến bây giờ còn không rõ ràng tình huống.

Các trưởng bối cũng ngẩn người, không biết là tình huống gì, nhưng nhìn bộ dáng của quốc chủ Liễu Hành Thiên, tựa hồ không có ý tứ truy hỏi, các đại quan trong triều tự nhiên sẽ không mở miệng.

Các trưởng bối đau lòng đệ tử nhà mình, không khỏi gắp chút thức ăn đưa tới, nhưng đám đại quan kia nhãn lực sắc bén cỡ nào, nhất thời có người đứng lên, bưng rượu mời Liễu Hành Thiên.



Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể buông thức ăn xuống, nhao nhao chúc mừng, uống một hơi cạn sạch.

Khi chuẩn bị đưa món ăn tới, lại có người đứng lên chúc thọ, này rõ ràng là cố ý.

Liên tục ba bốn lần, trong lòng bọn hắn đều như gương sáng, tiểu bối là không có phúc khí, không biết ở chỗ nào đắc tội quốc chủ, chỉ có thể coi như thôi.

Ngay sau đó món canh được đưa lên, nước như ngọc dịch càng khiến mọi người thèm thuồng, cộng thêm vật liệu là nhân sâm, linh chi… ngàn năm, hầm chung với linh thú quý hiếm, khiến đám người ăn như gió cuốn.

Sau đó là rất nhiều món tráng miệng xa sỉ, làm mọi người ăn vừa lòng thỏa ý.

Nhưng đám người Lý Phàm thì khóc không ra nước mắt, trước bàn ngay cả chén rượu cũng không có, thảm không sao tả nổi.

Nhìn tình huống bi thảm của đám người Lý Phàm, có người suy nghĩ, những người này tựa hồ chỉ đắc tội Lâm Phong, nhưng thân phận của tiểu tử kia, không thể cao đến loại trình độ này a.

Nhưng càng nhiều là cười trên nỗi đau của người khác, thọ yến lần này quả thực quá ngon miệng, lại chỉ có thể nhìn không thể ăn, thảm a.

Thọ yến kéo dài từ sáng sớm đến tối, người không thể vào chủ điện đều ở thiên điện dùng cơm, bên này do ngự trù phụ trách.

Tổng thể mà nói, từ biểu lộ của Nhị sư tỷ đến xem, Lâm Phong suy đoán lần này nàng rất hài lòng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

- Ngươi làm rất tốt, sự tình thêm danh ngạch kia ta có thể tìm phụ hoàng lấy rồi.

Liễu Tiếu Tiếu trêu đùa.

Lâm Phong hiếu kỳ nói:

- Thêm danh ngạch, thêm danh ngạch gì?

Liễu Tiếu Tiếu cười nói:

- Ngươi cho rằng những trưởng lão kia, mang theo đệ tử thiên tài chỉ là vì chúc thọ sao? Bọn hắn xem trọng là tiết mục phía sau của Tần quốc ta, vốn nhân số đã đầy, nhưng ta muốn nhét ngươi vào vớt chút chỗ tốt, đang lo không tiện mở miệng, may mắn tiểu tử ngươi thể hiện rất tốt.

Lâm Phong cảm kích, Nhị sư tỷ đối với mình thật sự rất tốt.