Chương 10: Quá khứ

Thật ra, tôi không có một trái tim băng giá.

Ngược lại, trái tim tôi nhạy cảm, mong manh và dễ rung động hơn ai hết.

Tôi không muốn phơi bày vì mối quan hệ của chúng tôi quá phức tạp.

Tôi và Mạnh Triều Diễm đều lớn lên trong gia đình li dị, vì là hàng xóm nên từ cấp hai đã đi học cùng nhau, hẹn nhau năm mười tám tuổi sẽ thành một đôi.

Nhưng không ai trong chúng tôi nghĩ rằng mẹ tôi sẽ đến với bố anh.

Họ không đăng ký kết hôn, nhưng sống chung với nhau trong một khoảng thời gian.

Thật tiếc là khoảng thời gian này không mấy dễ chịu.

Bố Mạnh cái gì cũng giỏi, hào phóng và ân cần nhưng khi say lại hay đánh người, mẹ tôi thường xuyên bị ông đánh.

Cuối cùng, Bố Mạnh đã đưa mẹ tôi đến bệnh viện.

Tôi cuộn người bên giường bệnh, nhìn mẹ đang hôn mê, toàn thân tôi run rẩy, nước mắt cứ tuôn trào.

Mặc dù sau này mẹ tôi và Bố Mạnh đã chia tay nhưng trong lòng tôi vẫn còn oán hận.

Tôi đã trút sự oán giận này lên Mạnh Triều Diễm.

Sau khi học cấp ba, tôi giả vờ ở bên anh ấy, nhưng khi anh ấy dùng toàn bộ số tiền dành dụm để mua vé tàu đến chỗ tôi, tôi đã chia tay anh ấy một cách phũ phàng.

Anh ấy đã khóc khi lên tàu và rời đi, tôi đã nhìn thấy điều đó.

Nhưng anh không thấy, lúc đó, tôi cũng khóc.

Tôi ngồi xổm ở lối ra của sân ga, khóc cho đến khi gần như ngất đi.

Sau đó, Mạnh Triều Diễm vẫn đến gặp tôi, viết thư cho tôi và gửi rất nhiều email...

Tôi không trả lời gì cả.

Cho đến khi Bố Mạnh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi năm trước, mẹ tôi đã đến dự đám tang.

Mẹ tôi nói với tôi rằng trong căn phòng đó Mạnh Triều Diễm đã quỳ xuống dập đầu với bà, để thay bố anh xin lỗi bà về những chuyện đã xảy ra

Mẹ tôi cũng nói rằng Mạnh Triều Diễm đã cúi đầu xin lỗi bà ngay từ khi bà mới nhập viện.

Bà ấy nói, Triều Diễm là một chàng trai tốt, tôi không được trút giận lên anh ấy.

Sau đó, tôi phát hiện ra rằng Mạnh Triều Diễm đã gia nhập làng giải trí.

Anh ấy làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình, anh ấy tỏa sáng chỉ là việc sớm muộn.

Tôi cũng biết hành vi trước đây của mình ấu trĩ và quá đáng như thế nào.

Chúng tôi đều là những đứa trẻ bị chính gia đình mình làm tổn thương, bố ruột của tôi cũng là kẻ bạo hành gia đình, tôi không được lựa chọn bố của mình và Mạnh Triều Diễm cũng vậy.

Tôi không có quyền trách móc anh ấy.

Tôi đã viết một lá thư xin lỗi, nhưng không đủ can đảm để gửi cho anh ấy.

Tôi nghĩ trong cuộc đời này, tôi không đủ tư cách để có liên quan gì đến anh ấy nữa.