Chương 3: Khoảnh khắc tuyệt vời

Chương 3: Khoảnh khắc của những vì sao

“Chỉ là một đôi mắt mà thôi, có thể thích đến mức độ nào chứ?”



“Thầy ơi, sau này lớn lên em muốn lập một ban nhạc, thầy cảm thấy có được không?”

Còn năm phút nữa là tan học, học sinh trước mặt đột nhiên là hỏi một vấn đề như vậy.

Tần Nhất Ngung liền cảm thấy buồn bực.

Hình như từ khi Nam Ất xuất hiện, “Ban nhạc” cái từ đã lâu không thấy này một lần nữa trở về từ ngữ có tần số cao trong cuộc sống.

Có kiểu cảm giác sắp không xong rồi.

Thấy hắn không trả lời, em gái nhỏ kéo kéo tay áo Tần Nhất Ngung: “Thầy Tiểu Ngư (Cá nhỏ)? Thầy có nghe thấy không?”

Đây là cái tên khác hắn dùng để dạy học ở đây. Lúc đầu Tần Nhất Ngung đặt biệt hiệu là Đại Ngư (Cá lớn), nhưng bất kể là ông chủ hay là học sinh, đều sẽ gọi hắn là Tiểu Ngư, hắn cũng lười cãi lại.

“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi, hai cái tai cá đều nghe thấy rồi.”

“Lập ban nhạc hả...” hắn nuốt xuống câu “không được” mà hắn theo bản năng muốn nói, cười hϊếp mắt sờ sờ đầu bạn nhỏ, “Thầy cảm thấy sau này em lớn lên có thể cố gắng kiếm tiền trước.”

“A? Vì sao ạ?”

“Bởi vì chơi ban nhạc rất đốt tiền.”

“Làm sao mà thầy biết.”

“Em lớn rồi sẽ biết thôi.”

Hắn làm thêm ở một lớp học đào tạo thanh nhạc cho trẻ em vừa nhỏ lại ở nơi vắng vẻ. Chỗ này tổng cộng chỉ có ba nhân viên, đó còn là tính thêm ông chủ Vương Lượng dạy đàn Violin.

Nửa năm trước, Tần Nhất Ngung vừa từ Vân Nam về, tâm trạng buồn bực, dọc theo cầu vượt đi bộ 7km, đi tới đói rồi, nên vào đại một quán mỳ thịt bò Lan Châu, đúng lúc ngồi cùng một bàn với Vương Lượng. Đối phương đang gọi điện thoại, thở dài nói thiếu một giáo viên nhạc lý, dạy mấy đứa nhỏ, không tuyển được ai hết.

Tần Nhất Ngung nghe thấy, cầm đũa chỉ chỉ bản thân.

“Ngài xem tôi được không?”

Với trạng thái tinh thần của hắn không có cách nào ở chung hòa thuận với người lớn, học sinh tiểu học? Vừa vặn.

Điều quan trọng nhất đó là, hắn thiếu tiền.

Chỉ là Tần Nhất Ngung đối với chuyện cũ năm xưa vẫn còn sợ, không muốn người khác biết chuyện thối nát lúc trước của hắn khi ở trong ban nhạc, vì vậy chỉ để lại một cái biệt danh.

“Thầy Tiểu Ngư, thầy hát hay như vậy, tại sao không đi thi đấu? Thi đấu sẽ có rất nhiều tiền đúng không ạ! Có thể mua rất nhiều kẹo!”

Một tràng câu hỏi của bạn nhỏ đem ký ức Tần Nhất Ngung kéo về.

Vì sao một người rồi lại hai người đòi hắn đi thi đấu, giống như đòi mạng ấy.

Hắn chống cùi trỏ lên bàn, lòng bàn tay chống cằm, lười biếng nói: “Có biết thầy không thích nhất ba điều gì không?”

Bạn nhỏ ngây thơ lắc đầu: “Ba điều gì ạ?”

Hắn khác với người khác, lúc đếm số thì giơ ngón giữa trước, “Nhất, hát.”

Sau đó là ngón trỏ.

“Hai, thi đấu.”

Bạn nhỏ rất là lễ phép “ồ” một tiếng, “Vậy còn một cái là gì ạ?”

“Ba, bạn nhỏ lì lợm hay nói nhiều.”

Lần này thì tốt rồi, đứa nhỏ không nói nữa, mà đột nhiên khóc luôn. Tần Nhất Ngung tìm tờ giấy lung tung lau nước mũi cho con bé, thấy con bé không ngừng khóc, dứt khoát học theo khóc to huhu.

Lần này trị được rồi.

Tan học, Tần Nhất Ngung dẫn cô bé xuống lầu. Ngay cửa lầu một có một sạp hàng bán kẹo hồ lô, hắn mua một xiên sơn tra nhân gạo nếp, trên đầu có một trái nho xanh to.

Trả tiền xong, Tần Nhất Ngung đưa cho học sinh.

“Cảm ơn thầy!” đứa nhỏ hận không thể cầm cái xiên bằng hai tay, nhưng Tần Nhất Ngung không buông tay, kéo không được.

“Ai nói cho em cả cái xiên này? Lấy trái trên cùng.” Tần Nhất Ngung hất cảm một cái, “Thầy không thích ăn nho.”

Đứa nhỏ suýt nữa khóc thêm lần nữa, giậm chân một cái tức tối nói: “Thầy thật là khiến người khác bực mình!”

Tần Nhất Ngung cắn một trái sơn tra, lóng ngóng nói: “Không phải vậy sao, thầy là một thầy giáo làm người khác siêu bực mình đó.”

Đứa nhỏ được người nhà đón về, đồ cũng ăn xong rồi, Tần Nhất Ngung bắt xe buýt về tiệm của Chu Hoài.

Mấy bữa nay nhiều khác, Chu Hoài bận đến không nghỉ tay. Trên tay dính dính, Tần Nhất Ngung đi vào rửa tay, sau đó lấy cái ghế đẩu ngồi trước mặt bọn họ, không nói câu nào, nhìn chằm chằm hết sức nghiêm túc.

Ngày thường, Tần Nhất Ngung luôn cười híp mắt, tay đút túi trêu trọc khắp nơi. Tóc hắn bồng bềnh hơi xoăn, luôn híp nửa mắt, giống như con mèo lớn lười biếng, nhưng thật ra hắn có một đôi con người vừa đen vừa to hơn người bình thường, chỉ cần không nói chuyện, mở to mắt nhìn chằm chằm, cái loại sắc bén đó, cảm giác áp bức tràn ngập ý khıêυ khí©h trực tiếp tỏa ra bên ngoài, giống như dòng suối đen nước sâu không thấy đáy.

Anh trai đến xăm hình lưng trần nằm sấp trên giường, bị hắn nhìn chằm chằm cả người nổi da gà.

“Anh chàng đẹp trai này...là vị khách tiếp theo hả?”

“Cậu ấy? Không phải.” Chu Hoài đang cuối màu lên màu, thuận miệng nói, “Đây là đồng đảng của tôi.”

“Ồ.” Anh trai hắng giọng một cái, “Vậy có thể bảo cậu ra đi ra trước không? Nhìn chằm chằm tôi hơi khó chịu đó.”

Tần Nhất Ngung chớp chớp đôi mắt to, mặt dày cười một cái: “Anh ơi, em là đồng đảng của cậu ta, chứ đâu phải băng đảng tội phạm đâu.”

“Cậu đi ra đi!” Chu Hoài bấm dừng máy xăm, tìm đại một việc cho hắn làm, “Vừa vặn, lúc sáng tôi lái xe hình như làm rơi ví trong xe rồi, cậu đi tìm giúp tôi đi.”

Nói xong, hắn móc chìa khóa xe ra ném qua.

“Được thôi, ông chủ Chu.” Tần Nhất Ngung đứng dậy, cố ý khom người kề bên tai ông anh, nói nhỏ: “Ngài từ từ xăm.”

Chu Hoài thực sự nhịn không được, đạp hắn một phát.

Đáng tiếc không đạp trúng.

Ngâm nga bài hát thiếu nhi hôm nay mới dạy, Tần Nhất Ngung mở cửa xe , đặt mông ngồi vào ghế điều khiển, khom lưng tìm nửa ngày trời, đến cái bóng của ví tiền cũng không thấy, lại xoay người rướn cổ lên kiểm tra ghế sau, cũng không thấy.

“Lừa tôi đúng không.”

“Được thôi, xem tôi đem thuốc của cậu hút hết.”

Hắn mở ngăn để đồ, quen việc dễ làm, chỉ là không tìm thấy thuốc lá của Chu Hoài, ngược lại nhìn thấy lá thư bị giấu dưới đáy.

Chỉ nhìn nhìn thấy hai chữ Vân Nam ở dòng địa chỉ trên bì thư, Tần Nhất Ngung sửng sốt một chút.

Nét chữ cong cong vẹo vẹo trên đấy hắn không thể nào quen thuộc hơn.

Ngay khoảnh khắc này, phảng phất có một công tắc vô hình bị ấn xuống, trong xe trong nháy mắt yên lặng vô cùng, mọi âm thanh đều bị ngăn cách ở bên ngoài, liền ánh sáng cũng ảm đạm xuống.

Hắn bỗng nhiên nhớ tới biểu hiện khác thường mấy ngày trước của Chu Hoài, nghe nghóng bọn đòi nợ có tìm đến nhà hay không, ấp a ấp úng, nói câu trước không có câu sau.

Hóa ra mọi việc đều có nguyên nhân.

Bì thư đã được mở qua. Bên trong chỉ có hai trang giấy, một trang là thư, trang còn lại là một bức tranh được vẽ bằng bút chì, vẽ một ngọn núi lớn, dưới chân núi là một đám trẻ vây quanh một người cao cao, đó là vẽ hắn, mái tóc xoăn, lông mi vẽ dài quá rồi, nhìn giống như yêu tinh, trên mặt còn vẽ một nốt ruồi.

Hắn ở trong tranh mang theo đám trẻ ca hát, âm phù bay đầy trời.

Trái ngược với bức tranh hạnh phúc này, là nội dung trong thư, thực tế là khung cảnh vui vẻ làm nền cho tình cảnh đau thương.

Đọc rồi lại đọc, căn bệnh cũ ảo thính của Tần Nhất Ngung lại tái phát rồi. Hắn thật sự nghe thấy giọng nói của đám trẻ trên núi, cũng nghe thấy bài hát mà bản thân đã dạy cho mấy đứa nhỏ, càng nghe càng rét, trái tim trực tiếp từ vách núi của ngọn núi lớn ở Vân Nam rơi xuống, không thấy đáy.

Bệnh tim, bị sốc.

Những lời bẩn thiểu này giống như những con bọ nhậy không ngừng vỗ cánh ngay trước mắt, bắt không được, cũng bắt không hết.

Thời gian ở trong xe phảng phất như ngừng lại, lúc Chu Hoài tìm tới trời đã tối rồi.

“Bảo cậu tìm cái ví tiền cậu ch/t luôn ở trong đó rồi hả?” anh kéo mở cửa xe, nói kháy.

Nhưng đợi tới lúc anh nhìn thấy lá thư trong tay Tần Nhất Ngung, ngẩn người ngay tại chỗ, qua nửa ngày mới mở miệng.

“Cậu đừng trách tôi giấu diếm không nói, tôi...” Chu Hoài như nghẹn ở cổ họng, “Tôi không biết nói với cậu thế nào, với tình hình bây giờ của cậu, bản thân đã có một đống phiền phức rồi, làm gì có dư tiền đi cho cậu bé đó...”

“Giấu thì giấu được bao lâu?” Tần Nhất Ngung không giận, chỉ là nhìn thẳng anh, trên mặt mất đi vẻ cười đùa cợt nhã như trước kia.

Chu Hoài sốt ruột rồi, “Vậy cậu nói phải làm sao? Đứa bé này bị bệnh không nhẹ, bệnh tim phải cần chữa trị lâu dài, bản thân cậu bây giờ cũng là bồ tát đất sét qua sông*, làm gì có tiền đi làm từ thiện hả? Thật cho rằng là lúc trước sao?

*Bồ tát đất sét qua sông, đến cả bản thân cũng khó bảo được (泥菩萨过江,自身难保): Là một câu tục ngữ ý chỉ bồ tát làm bằng đất sét ở trong nước sẽ bị ngâm hư. Phép ẩn dụ chỉ liền bản thân còn không bảo vệ được, chứ đừng nói đến việc giúp đỡ người khác.



Anh nói xong, cả hai đồng thời rơi vào yên lặng.

Cổ họng Chu Hoài giống như có con dao đang nạo vét. Rất nhanh đã hối hận, anh không nên quá lời như vậy, nhất là không nên nói câu cuối cùng.

Cuối cùng vẫn là Tần Nhất Ngung cười phá vỡ sự yên tĩnh này.

“Cậu nói đúng lắm.” Giọng điệu hắn ung dung, cầm lá thư xuống xe, “Tôi đi về đây.”

Chu Hoài định ngăn hắn lại, “Tôi cho cậu mượn trước một khoảng, để thằng bé vào bệnh viện trong thành phố khám trước.”

“Nói sau đi, để tôi nghĩ cách trước.” Tần Nhất Ngung cũng không đi về phía ngõ hẻm tối đen như mực, đưa lưng về phía anh vẫy vẫy tay, “Ngủ sớm đi.”

Về đến nhà, Tần Nhất Ngung từ dưới gầm giường kéo ra một hộp đàn phủ đầy bụi, thổi thổi bụi phía trên, đem bản thân sặc đến ho sù sụ.

Mở hộp ra, bên trong đựng một cây đàn Guitar màu cam sáng, cái đèn bàn nhỏ nơi đầu giường đem nó soi tới phát sáng, giống như mới vậy.

Ban đầu hắn có một căn phòng toàn Guitar, bày biện giống như cửa hàng bán đàn vậy, sau này vứt rồi lại bán, chẳng còn mấy cái.

Để lại cây đàn này, chỉ bởi vì đây là quà sinh nhật mười tám tuổi mà hắn nhận được.

Hồi đó trên miệng mẹ trách hắn không có công việc chính đáng, nhưng lại len lén mua một cây đàn mà hắn đã mong muốn từ lâu, nhân lúc hắn ngủ lặng lẽ đặt trên đầu giường của hắn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tần Nhất Ngung ôm cây đàn chạy tới phòng mẹ, hướng về phía bà đang trang điểm ù ù cạc cạc đàn một bài giáng sinh vui vẻ.

“Con lại phát điên gì đấy?” mẹ một bên nói, một bên tô son.

“Hôm nay con phát hiện được hai bí mật động trời.”

“Cái gì?”

Tần Nhất Ngung đàn mấy âm cuối cùng, một vẻ nghiêm túc nói: “Thứ nhất, hóa ra mùa hè cũng qua lễ giáng sinh.”

Hắn nhớ rõ đôi lông mày nhíu lại và ánh mắt khó hiểu của mẹ lúc đó.

“Thứ hai, ông già Noel lại là một người phụ nữ đó!”

Nhớ tới những chuyện này, Tần Nhất Ngung bắt đầu đau đầu, đau một cách gay gắt.

Hắn đứng dậy lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh, một hơi uống hơn nửa lon, ngồi lại xuống đất, nhắn tin cho ông chủ Vương Lượng.

[Tiểu Ngư: Anh Lượng, lần trước không phải nhờ em họ của anh giúp em bán cây đàn trên trang web đồ secondhand sao? Hai bữa nay em chuyển nhà, lại tìm ra một cây nữa.]

Hắn gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ lần nữa, cuối cùng trong lòng bất đắc dĩ bấm gửi, rồi vứt điện thoại xuống.

[Tiểu Ngư: Làm phiền anh giúp em bán đi.]

Uống nhiều bia quá, bốn giờ sáng, Tần Nhất Ngung đau dạ dày đau đến tỉnh ngủ.

Hắn không ngủ lại nữa, dứt khoát dậy điện một cuộc cho Chu Hoài, phảng phất hai người lúc sẩm tối căn bản không có cãi nhau.

“Thằng nhóc cậu có bệnh phải không!”Chu Hoài tức đến chửi lớn, nhưng lại nhận ngay điện thoại.

Không ai nhắc tới lá thư đó.

“Không phải vậy sao.” Tần Nhất Ngung lấy bốn viên thuốc dạ dày bỏ hết vào miệng, nhai mấy cái, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, “Ê Hoài Tử, cậu còn nhớ cái lễ hội âm nhạc mà lúc trước tôi tham gia không?”

Giọng điệu của Chu Hoài trong sự buồn ngủ còn kèm theo hờn giận, “Lúc ngài nổi tiếng một năm thăm gia bao nhiêu cái lễ hội âm nhạc hả, làm sao tôi biết là cái nào?”

“Thì cái lần tổ chức bên bờ biển A Na Á ấy. Mùa hè, giữa chừng còn mưa to, gió lớn, dưới sân khấu có một người anh em giơ cờ, cờ bị thổi bay lên trời đó.”

“Ồ, hôm đó cậu mặc một cái sơ mi hoa hòe. Ai chọn đồ cho cậu đấy, thật con mẹ nó xấu.”Chu Hoài chửi xong lại nhớ chút gì đó, triệt để tỉnh ngủ, “Tôi nhớ ra rồi! Hôm đó trở về cậu cứ ép tôi phải vẽ cho cậu, tôi cứ giống như họa sĩ mô phỏng chân dung* trong đồn công an bận bịu vẽ 2 tiếng đồng hồ, một phân tiền cũng không vơ vét được, tôi thật là một đứa xui xẻo a!”

*Ý anh Hoài là ảnh giống như mấy họa sĩ vẽ chân dung tội phạm ấy.

“Đúng rồi, là bức tranh đó.” Bây giờ Tần Nhất Ngung vẫn còn giữ, “Tôi bảo cậu vẽ đôi mắt của cậu ấy, vừa nãy tôi ngủ lại mơ thấy rồi.”

Thật ra Tần Nhất Ngung từ đầu đến cuối đối với chuyện này cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nó thật sự xảy ra trên người bản thân, thì càng lạ lùng rồi.

Tại sao lại có người canh cánh trong lòng với một đôi mắt chứ?

Có thể nói hôm đó là ngày trọn vẹn nhất trong đời hắn, đỉnh điểm của đường parabol.

“Vô Tự Giác Lạc” vừa phát hành bài hát mới, ở trên sân khấu của một lễ hội âm nhạc long trọng công bố tin tức lưu diễn, mấy vạn người chen chúc dưới sân khấu, từng gương mặt một ngước lên nhìn hắn. Hiệu quả của buổi diễn hôm đó cũng gần như hoàn mỹ, đoạn solo ngẫu hứng của hắn còn tốt hơn những lần trước.

Đứng trên loa, dầm dưới mưa, Tần Nhất Ngung trong khoảnh khắc đó có được toàn bộ thế giới.

Một trận gió lớn gào thét, áo mưa của nhiều người dưới sân khấu bị cuộn lên, cuộn lên một trận sóng rực rỡ, mỗi một người đều nhếch nhác nhưng lại phấn khởi, Tần Nhất Ngung mỉm cười nhìn các thành viên khác của ban nhạc tiến hành khâu talk, tầm mắt lại bị chộp lấy bởi một đỉnh đầu dưới sân khấu, mũ bị gió thổi lật lên.

Chủ nhân của cái mũ đeo khẩu trang. Cậu ngẩng đầu, mái tóc ngắn màu đen bị thổi lung tung, lộ ra một đôi đồng tử nhạt màu.

Đôi mắt đó chừng như một lưỡi câu mang theo sự sắc bén, nhìn thẳng vào hắn, trong tròng đen thông thấu phản chiếu ánh sáng của cả cái sân khấu. Khoảnh khắc đối mặt nhau, Tần Nhất Ngung giống như đối diện đυ.ng vào một con sói đi lầm vào biển người.

Chỉ là vừa ngẩn người, người đó giống như ảo ánh biến mất không thấy nữa.

Tần Nhất Ngung gần như ngơ ngẩn trên sân khấu, thậm chí không thể vào nhịp chính xác để hát bài tiếp theo, hắn thiếu chút nữa nhảy xuống sân khấu chen vào biển người đi tìm, muốn đem lưỡi câu sắc bén kia lôi ra ngoài, nhưng hắn không kịp làm như thế, tay Bass Hứa Ti đã bắt lấy cánh tay hắn.

Biểu hiện quái dị như thế thậm chí về sau trở thành “chứng cứ” cho tin đồn hắn cắn thuốc.

Sau này hắn nghĩ rất nhiều cách, thậm chí tìm ban tổ chức lấy ổ cứng của nhϊếp ảnh gia, xem xong rồi cũng không tìm thấy sự tồn tại của người đó.

Lẽ nào thật sự chỉ là ảo giác sao? Nhưng hôm đó trước khi lên sân khấu hắn không uống một giọt rượu nào, tỉnh tảo hơn bất kỳ ai.

Cho dù là ký ức thực sự tồn tại cũng có lúc biến mất, vậy nên việc đầu tiên sau khi máy bay hạ cánh ở Bắc Kinh, Tần Nhất Ngung đã tìm tới Chu Hoài, dựa vào miêu tả bảo anh vẽ ra.

Lúc đó Chu Hoài không hiểu nổi, vừa vẽ vừa hóng chuyện.

[Thích? Chỉ là một đôi mắt mà thôi, có thể thích tới mức độ nào?]

Tần Nhất Ngung nghiêm túc suy nghĩ.

[Đến mức dù cho tôi cảm thấy phiền tới mức muốn nổ tung trái đất, nhưng sẽ bảo cậu ấy ngồi phi thuyền bay đi trước, tôi cho nổ xong rồi sẽ đi tim cậu ấy sau.]

Chu Hoài cạn lời đến cực điểm.

[Đm cậu bị điên à.]

“Cái này cũng là chuyện của mấy năm trước rồi còn mơ tới, có bệnh.” Chu Hoài chửi cong lại bắt đầu phàn nàn, “Hôm đó ông đây vẽ xong cho cậu đã là hai giờ sáng rồi. Cậu lại còn bảo tôi xăm hình cho cậu, mắt tôi đều đm mở không ra luôn!”

Tần Nhất Ngung giơ tay sờ sờ hầu kết.

Trong mơ, hắn sắp nhận không ra sự ương bướng, hăng hái của bản thân khi đó rồi, nhưng lại có thể nhớ rõ mấy giây tim đập rộn ràng loạn nhịp kia.

Rung động của khoảnh khắc đó quá mức mãnh liệt, Hắn của khi ấy ma xui quỷ khiến muốn giữ lại.

Gần như tự giễu, Tần Nhất Ngung cười nhẹ, “Đúng vậy, làm như thế nào, lại mơ tới rồi.”

Sternstunde——Khoảnh khắc mang tính kịch tính và bước ngoặt nhất trong quỹ đạo của đời người.

Buổi tối đó hắn nhặt cây bút chì phác họa Chu Hoài vứt trên bàn lên, ở dưới góc bên phải của bức tranh đó viết xuống hàng chữ cái này, nói với anh, tôi muốn xăm cái này.

Tần Nhất Ngung thần kinh cho rằng đó là khoảnh khắc tuyệt vời thuộc về hắn.

*Sternstunde còn gọi là khoảnh khắc tuyệt vời hay khoảnh khắc của các vì sao.

Khoảnh khắc bị một đôi đồng tử huyền bí bắt được.

Lời của tác giả:

Hình như quyển truyện này cũng có thể có một cái đậm chất Tấn Giang hơn “Sau khi từ chối ba lần phát hiện đối phương là ánh trăng sáng của tôi”

Thật ra hai người bọn họ có rất nhiều thông tin bị chênh lệch, chính là chuyện hai bên không biết với nhau, dù sao cũng là kiểu trời định, sẽ được mở dần về phía sau.