Chương 17: Đi đến căn cứ

Mặc dù sống ở nhà cao tầng rất phiền phức nhưng Tô Niệm lại không muốn sống trong nhà người khác chứ đừng nói đến việc sống ở nơi đông người.

Ngoài việc mỗi ngày phải xuống lầu, Tô Niệm cảm thấy sống một mình cũng khá tốt.

Sau thời điểm bước sang tháng 11, siêu thị được nhà nước tiếp quản.

Người vốn luôn gây rắc rối trong siêu thị giờ không còn dũng khí nữa.

Tô Niệm cũng đã bị nhắm đến mấy lần, chỉ sau một lần gặp mặt, cô đã biết trên tay những người đó đều dính máu.

Đối với loại người này, Tô Niệm không có mềm lòng, bình thường chỉ dùng một đao gϊếŧ chết.

Mỗi đêm tối đều có người chết.

Cấp trên cũng đã phái người tuần tra trấn áp quản lý, nhưng hiệu quả cũng không lớn.

Sự sống còn đã trở thành một điều xa xỉ, ai sẽ tuân theo kỷ luật?

Nhìn thấy năm mới đang đến gần, không những không có niềm vui nào mà lại càng thêm chán nản.

Nhiệt độ cực cao làm thực phẩm nhanh hư hỏng.

Ngay cả cơm và mì chưa nấu chín cũng có thể chứa côn trùng.

Ngày xưa bọ gạo trong bún hay castaneum đỏ trong bún trắng (castaneum đỏ là một loại côn trùng) đều có kích thước nhỏ.

Nhưng hiện nay, hai loại côn trùng này có kích thước lớn hơn rất nhiều, lớn hơn so với lúa Trân Châu thông thường.

Một số người cảm thấy khó chịu khi mở thùng đựng ngũ cốc ra và thấy bên trong tối tăm đầy côn trùng bò lổm ngổm.

Không phải vì sợ hãi mà vì tuyệt vọng vì thiếu lương thực.

Vốn dĩ mua đồ ăn đã khó, nhưng sau khi mua về lại bị côn trùng phá hoại, điều này sao có thể không khiến người ta tuyệt vọng?

Nhóm nhỏ ban đầu khá hòa thuận, nhưng dần dần không có ai trò chuyện.

Lúc Tô Niệm ra ngoài vào ban đêm, cô vẫn có thể nhìn thấy mọi người đi thành nhóm để mua đồ, nhưng bây giờ bọn họ đều giữ khoảng cách với nhau, hiển nhiên đã xảy ra mâu thuẫn.

Việc những người từng sống chung tạm thời rồi lại chia rẽ sau khi có xung đột là điều không có gì lạ.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Tô Niệm không muốn sống tập thể.

Đêm giao thừa, Tô Niệm lấy từ trong không gian một đĩa cá chua ngọt, một đĩa thịt bò xì dầu, một đĩa tôm luộc, một đĩa bông cải tỏi, một mình cô đơn đón năm mới.

Đây là năm mới đầu tiên sau khi bước vào những ngày tận thế.

Lúc này ở kiếp trước, Tô Niệm và những người trong chung cư cùng nhau luộc một nồi mì, lúc chia mì, suýt nữa thì xảy ra đánh nhau vì phân chia không đồng đều, ồn ào, không có ai có một nụ cười trên khuôn mặt của họ.

Bây giờ xung quanh Tô Niệm không có ai khác, nhưng cô lại cảm thấy mình đã sống một năm hạnh phúc.

Tô Niệm sẽ hài lòng nếu có thể sống như thế này qua năm khác.

Nhiều năm sau, điện bị cắt hoàn toàn và xe cấp nước không bao giờ được cấp nữa.

Trung tâm mua sắm mở cửa hàng đêm, nhưng có rất ít đồ mang về và một số người có thể không xếp hàng được cả đêm.

Sông hồ nhỏ trong thành đã khô cạn từ lâu, nhưng mặt trời vẫn thiêu đốt mặt đất, những bụi cây thấp đã bị đốt cháy từ lâu, bị đốn hạ để lấy củi, những cây cao đều khô héo chết.

Cuộc sống kiểu này khiến con người không còn hy vọng và tuyệt vọng dần lan rộng.

Những người có người thân, bạn bè ở quê quyết định về quê nhưng lại không có xăng, không có đường đi và làm sao để đến được đó cũng là một vấn đề.

Khi đến đó, liệu cuộc sống có tốt hơn hiện tại hay không cũng là một câu hỏi.

Trong nơi Tô Niệm sinh sống, nhiều người đã rời đi.

Thậm chí có người còn đến chỗ Tô Niệm để mượn xăng, nhưng cô trực tiếp từ chối, nói rằng mình hết xăng.

Để chứng minh mình không có xăng, Tô Niệm đi bộ mỗi đêm khi ra ngoài.

Có người muốn đột nhập vào nhà cô nhìn xem, nhưng không đánh bại được Tô Niệm, đành phải bất đắc dĩ rời đi.

Rất nhiều người rời đi, nhưng trong số này không có Tô Niệm.

Tô Niệm đang chờ tin tức từ căn cứ.

Vào thời điểm này ở kiếp trước, Tô Niệm đã về quê cùng những người ở chung cư, nhưng cuộc sống ở nông thôn cũng chẳng khá hơn ở thành phố là bao.

Giếng sâu chỉ có thể tạo ra nước, giếng cạn không thể tạo ra nước.

Ở nông thôn không có trung tâm thương mại hay siêu thị lớn nào để bán đồ dùng, người dân trong làng tích trữ lương thực nhưng không lấy đồ ăn ra để ăn mà giấu chúng đi.

Cả nhóm đào rễ cây và vỏ cây lên, tìm kiếm thứ gì có thể ăn được, cuối cùng trước khi chết đói, họ nghe tin về căn cứ và tìm đến một căn cứ nhỏ gần đó.

Nhưng cuộc sống ở căn cứ nhỏ cũng chẳng khá hơn bên ngoài bao nhiêu.

Đến căn cứ không lâu, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống đáng kể, về sau càng khó khăn hơn.

Đời này Tô Niệm không muốn đi đường vòng nữa, cô muốn đợi ở đây, sau khi mười căn cứ được công bố chính thức, cô sẽ trực tiếp đi đến căn cứ chính.

Tô Niệm nhớ tới lần cuối cùng cô nghe nói đến căn cứ nhỏ là vào tháng 5, cô còn tưởng rằng nó sẽ giống với căn cứ chính thức.

Đếm ngược thời gian, tin tức về căn cứ sẽ sớm được công bố.

Tô Niệm không còn ra ngoài trừ khi cần thiết nữa, ngày nào cô cũng bật radio, chờ nghe tin tức từ căn cứ.

Cô trước đây đặc biệt tích trữ radio, mua mấy chục chiếc, đủ loại giá cả và mẫu mã.

Thậm chí còn mua rất nhiều phụ kiện và những thứ khác.

Thời gian lặng lẽ bước vào tháng 6. Buổi chiều, Tô Niệm đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng động trên radio.

Nghe được 2 tiếng "căn cứ", Tô Niệm đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào radio và tiếp tục nghe tin tức.

Các quan chức đã thành lập mười căn cứ an ninh trên khắp đất nước.

Trong số đó, căn cứ an ninh đầu tiên chỉ cách thành phố Tô Niệm tọa lạc hai trăm km.

Hai trăm km không phải là một khoảng cách xa, trong tình huống bình thường, từ khu vực Tô Niệm đến đó không quá ba giờ.

Cho dù tình huống hiện tại không bình thường, cô cảm thấy mình có thể đến đó trong vòng năm giờ.

Cuối cùng nhận được tin tức từ căn cứ, Tô Niệm lập tức chuẩn bị rời đi không chút do dự.

Bây giờ chỉ mới năm giờ chiều, còn vài giờ nữa mặt trời mới lặn.

Nhưng cô cũng không vội, chỉ có thể tranh thủ lúc này thu dọn đồ đạc.

Tô Niệm đem tất cả đồ đạc, vật dụng quen thuộc của mình đặt vào trong không gian.

Sau khi trời tối, Tô Niệm cũng tháo dỡ các tấm pin mặt trời và tấm che nắng rồi đặt vào không gian.

Kết quả là căn nhà đột nhiên trở nên trống rỗng.

Nghĩ rằng sau khi cô rời đi sẽ có người tới đây kiểm tra nên Tô Niệm lấy ra một bộ bàn ghế và thiết bị từ trong không gian ra, đặt vào trong căn nhà.

Trong đó đều không phải đồ tốt, là bị Tô Niệm mua lúc cô đang đi thu thập vật tư.

Sau khi chắc chắn rằng những thứ có thể mang đi khỏi nhà đều đã được mang đi, Tô Niệm ăn mặc chỉnh tề, đóng cửa lại, từng bước đi đến bãi đậu xe dưới hầm gara.

Trong bãi đậu xe có rất nhiều ô tô, nhưng nhiều chiếc đều phủ một lớp bụi dày, hình như đã lâu không có người lái.

Tô Niệm không nhìn nhiều, lên xe của mình.

Ngoài chiếc Hummer này ra, còn có vài chiếc ô tô được đặt trong không gian của Tô Niệm.

Một số trong số chúng được Tô Niệm đặc biệt tùy chỉnh, bao gồm xe địa hình, RV và xe tải hạng nặng.

Hai chiếc còn lại được Tô Niệm mua từ một đại lý ô tô sau khi giá tăng vọt.