Chương 22: Mỗi lần ra tay đều phải là một chiêu sát thủ!

Tô Niệm không nhìn nhiều, chọn một hướng rồi lái xe rời đi.

Lần này ra ngoài mục đích rất đơn giản, chính là mang lương thực, hạt giống về đổi lấy điểm cống hiến.

Ngoài ra, Tô Niệm còn muốn lấy cánh cửa rào sắt ra, đặt lên nóc xe rồi mang về.

Vốn dĩ cô chỉ muốn đi dạo quanh căn cứ để gϊếŧ thời gian, sau đó mười hai giờ mới quay lại.

Nhưng Tô Niệm không ngờ vừa rẽ vào một góc đường, đi chưa xa đã nhìn thấy những tấm đinh sắt dày đặc ở con đường phía trước.

Cô nhanh chóng đạp phanh, nhìn vào kính chiếu hậu.

Một chiếc ô tô đã dừng lại ở ngã tư phía sau, chặn lại.

Nhìn thấy tình huống này, Tô Niệm không hiểu cái gì. Đây hẳn là một vụ cướp.

Những ngày gần đây, nạn cướp đường không phải là hiếm.

Nhưng nơi này cách căn cứ thứ nhiều nhất là vài km, cô không ngờ rằng lại có người chặn đường ở đây.

Hai bên con đường này có đất nông nghiệp, mặt đường cao hơn đất nông nghiệp khoảng nửa mét, hai bên đường cũng có cây trồng, cho dù hiện tại cây cối gần như chết.

Tô Niệm khóe miệng cong lên.

Vì không có cách nào để rời đi, vậy thì hãy ở lại!

Đúng lúc này, phía trước không xa, bốn người đàn ông từ sau bụi cây hai bên đường bước ra.

Bốn người đàn ông cũng xuống xe ở ngã tư phía sau.

Cả tám người đều mặc quần áo đen, đầu hói.

Trong năm đầu tiên của thời kỳ tận thế, tình trạng hói đầu không phải là hiếm.

Không phải căn cứ nào cũng thiếu nước như căn cứ đầu tiên.

Ở nhiều căn cứ khác, ngay cả nước uống cũng là vấn đề chứ đừng nói đến việc tắm rửa.

Không có cách nào gội đầu, thời tiết lại nóng bức, không chỉ đàn ông, trẻ em đều cạo trọc đầu, mà một số phụ nữ cũng cạo trọc đầu luôn.

Nếu không, có chấy trên tóc không phải là một trải nghiệm thú vị.

Ở cái thời này, sinh tồn là điều tất yếu, đẹp xấu đương nhiên không phải là điều quan trọng.

Tô Niệm nhìn tám tên đầu trọc, cũng không vội xuống xe mà cẩn thận quan sát bọn họ.

Nhờ có đèn pha hỗ trợ, cô có thể nhìn rõ bọn họ.

Sau khi xác nhận bọn họ không có vũ khí nguy hiểm, chỉ có một số vũ khí lạnh như dao cắt dưa hấu bằng thép, Tô Niệm nghiêng người, vươn tay lấy Đường Đạo của mình ra khỏi ghế.

Nhóm người này bước đi chậm rãi, như đang tận hưởng niềm vui đi săn.

Lúc Tô Niệm đứng yên bên cạnh xe, bọn họ vẫn còn cách cô vài mét.

Nhìn thấy Tô Niệm một mình xuống xe, một đám đàn ông đầu trọc đồng thời cười rộ lên.

"Thật may mắn! Là một cô gái!".

"Mặc dù đang đeo mặt nạ, nhưng tôi chỉ cần nhìn vào hình dáng là có thể biết yếu đến mức nào!".

"Cô gái, trên tay cô là cái gì thế? Tôi khuyên cô nên thông minh và đừng phản kháng, nếu không cô sẽ gặp rắc rối đấy. Đừng trách chúng tôi không thương hoa tiếc ngọc~".

Tô Niệm rút Đường Đao ra không nói một lời, con dao lóe lên lạnh lùng, nhìn thoáng qua ai cũng có thể biết đó là đồ tốt.

Những gã đầu trọc không ngờ Tô Niệm lại rút dao ra nên có chút kinh ngạc.

Nhưng sự ngạc nhiên chỉ diễn ra trong chốc lát, chẳng mấy chốc họ đã nhìn lên trời và cười lớn.

"Cô bé, cô đang nghịch dao đấy à!

Tiểu mỹ nữ, hãy nghe lời anh, bỏ dao xuống. Thứ đó không phải để cô chơi!

Nếu cô muốn chơi với nó, anh đây có súng cho cô hơi là đủ rồi. Hahahahaha!".

Những người đàn ông đầu trọc khác nghe thấy điều này cũng cười lớn.

Nghe gã đầu trọc nói nhảm, ánh mắt Tô Niệm càng lạnh lùng hơn.

Người cuối cùng nói chuyện với cô như vậy là nhóm của Hồ, cô đã gϊếŧ họ rồi.

Bây giờ mấy gã đầu trọc trước mặt có lẽ đã sống đủ rồi, cô sẽ cho họ biết thế nào là hối hận.

Tô Niệm một tay cầm Đường Đạo, tay kia chạm vào chìa khóa xe treo trên người rồi tắt đèn xe.

Khi đèn của chiếc Hummer tắt, xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm.

Đèn xe ô tô ở ngã tư dù đã bật sáng nhưng ở xa và rất yếu.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, đám người đầu trọc giật mình.

Họ chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã.

Một tia sáng lạnh lóe lên trước mắt người đàn ông đầu trọc, hắn chưa kịp phản ứng thì cơ thể và đầu hắn đã bị tách ra làm đôi.

Không chút do dự, Tô Niệm giơ dao chém vào người kế tiếp ở bên cạnh.

Sau khi cô lần lượt gϊếŧ chết bốn người, những người còn lại đều kinh hãi và tức giận, đôi mắt đã bắt đầu thích ứng với bóng tối. Họ đồng thời cầm vũ khí trong tay, dùng ánh sáng mờ nhạt từ xa xác định phương hướng của Tô Niệm, lao về phía trước.

So với bọn họ, Tô Niệm tuy gầy và nhỏ, nhưng lại vô cùng linh hoạt.

Con dao Đường dài trong tay cô khiến những tên đầu trọc này không thể lại gần.

Nhưng sau ít phút giằng co, 3 trong số 4 người còn lại đã ngã xuống đất.

Người duy nhất còn lại bị Tô Niệm chặt đứt một cánh tay.

Nhìn thấy Tô Niệm từng bước một đến gần, người đàn ông bị chặt tay, đầu gối đã khụy xuống, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

"Mỹ nhân! Đại tỷ! Nữ anh hùng! Tôi sai rồi! Tôi đắc tội cô vì tôi không biết "núi cao" là như nào! Đại nhân, đừng nhớ lỗi của kẻ ác, xin hãy tha mạng chó này của tôi!".

Nghe được lời nói của người đàn ông, Tô Niên dừng lại.

Thấy vậy, người đàn ông tưởng bở, cười toe toét.

Lúc này, Tô Niệm vung tay phải lên, mũi dao Đường xuyên qua giữa cổ người đàn ông, lập tức ngã xuống đất, co giật hai lần rồi trở nên hoàn toàn im lặng.

Cô cầm dao, bước nhanh về phía chiếc xe ở ngã tư.

Đến gần xe, cô cũng không vội lên, cô không chắc trong xe còn ai hay không.

Đứng cách chiếc xe đó ba mét, Tô Niệm suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra một quả bom khói, mở rồi ném vào xe qua cánh cửa đang mở.

Một lúc sau, chiếc xe đầy khói.

Loại khói này không chỉ cản trở tầm nhìn của mọi người mà còn có rất cay.

Nếu có người trong xe, chẳng bao lâu nữa họ sẽ chạy ra ngoài.

Tô Niệm yên lặng chờ đợi, quả nhiên mấy chục giây sau, có hai người đàn ông đầu trọc từ trong xe lao xuống.

Cả hai vừa bước xuống đã cầm dao lao về phía Tô Niệm, cô không chút do dự chém hai nhát.

Không phải những người này quá vô dụng, mà là Tô Niệm tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Cô đã sống sót được mười năm trong ngày tận thế, chiến đấu với mạng sống của mình vô số lần, dùng mũi dao liếʍ máu.

Từ lâu, cô đã có thể biết không chỉ kung fu nắm đấm mà còn cả những chiêu thức gϊếŧ người khác.

Mỗi lần ra tay đều phải là một chiêu sát thủ!

Hơn nữa kiếp này cô đã có vũ khí trong tay, khổ luyện gần một năm nên đối phó với những tên côn đồ nửa mùa này không phải là một vấn đề.

Nếu bọn họ đều không đối phó được, Tô Niệm cảm thấy mình không cần sống nữa, chỉ có thể tìm một cái hố mà chôn mình.

Tô Niệm chưa lên xe cho đến khi khói trong xe tan hết.

Bên trong xe bừa bộn, đồ đạc vứt bừa bãi, khắp nơi đều là tàn thuốc.

Hàng ghế sau xe đều bị dỡ bỏ, có rất nhiều hộp chất đống, hình như toàn là đồ dùng.

Tô Niệm nhướng mày, tiến lên kiểm tra.

Thật sự khiến cô có vẻ mặt kinh ngạc!

Có sáu chai rượu và bốn hộp thuốc lá, trong đó có đủ loại nhãn hiệu.

Ngoài ra còn có hai hộp bánh quy nén, hai đồ đóng hộp, sáu hộp mì ăn liền, hai hộp giăm bông và hơn chục chai nước khoáng.

Tổng cộng có hơn chục bao gạo, bột mì và các loại ngũ cốc khác nữa.