Chương 24: Anh ta thật lắm mồm

Nhưng Tô Niệm cũng biết, gặp nhau ba lần thì nên nhìn nhau với ánh mắt quen biết.

Hơn nửa năm không gặp, người đàn ông này xem ra có năng lực, có tự tin nói ra những lời như vậy, cũng không có gì ngạc nhiên.

Điều kỳ lạ duy nhất là làm sao anh ta lại đến mức không đủ tiền để ăn khi trước.

Tô Niệm không có hứng thú tò mò chuyện riêng tư của người khác, vì vậy cô và người đàn ông đem cánh cổng sắt lên trên đầu.

Cả hai người đều rất khỏe, có thể nâng một cánh cổng sắt nặng từ 100 đến 200 kg lên tầng sáu mà không hề đỏ mặt hay hụt hơi.

"Tôi quên không mang dụng cụ để lắp, tôi sẽ đi lấy".

Nói xong Tô Niệm liền mở cửa đi về nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau khi tìm được đủ dụng cụ cần thiết trong không gian, cô cũng cắm một chiếc phích cắm dài và mở cửa.

Tô Niệm ban đầu định tự mình làm, nhưng Cảnh Mặc đã bắt đầu làm.

"Tôi có thể lắp nó, chỉ cần giữ nó và đưa cho tôi dụng cụ".

Động tác của Cảnh Mặc rất khéo léo, khéo léo đến mức Tô Niệm nghi ngờ rằng anh ta là bậc thầy thợ lắp cửa trước kia.

"Chúng ta còn chưa tự giới thiệu sao? Tên tôi là Cảnh Mặc, Cảnh ở Cảnh Đông, Mặc ở Thúy Ngọc. Còn cô thì sao?".

Tô Niệm nghe được lời này hoàn hồn lại, nhìn về phía Cảnh Mặc.

Họ vẫn chưa giới thiệu bản thân à?

Nhưng tại sao lại nghĩ họ có vẻ quen nhau?

Nhìn vào đôi mắt đen láy của Cảnh Mặc, Tô Niệm có được đáp án, người đàn ông này quá quen thuộc.

"Tôi tên là Tô Niệm".

"Vậy biệt danh của cô là Niệm Niệm?".

"KHÔNG".

"Tiếc thật, nghe hay quá! Nhân tiện, cô đã ở đây bao lâu rồi? Có quen với căn cứ không? Tôi muốn đi một vòng quanh căn cứ, cô có thể đưa tôi đi được không?".

Lời nói của Cảnh Mặc nối tiếp nhau vang lên, lông mày cau lại và tim Tô Niệm đập thình thịch.

Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Cảnh Mặc, anh đang ngồi trong một góc tối, vẻ mặt lạnh lùng và lời nói ngắn gọn.

Cả người toát ra khí chất của một nam thần lạnh lùng.

Nhưng nhìn bây giờ, anh không thể ngừng nói chuyện chỉ vì giọng nói của anh ấy nghe rất hay.

Thật lắm mồm!

Tô Niệm không nói nhiều, Cảnh Mặc chỉ có thể một mình nói chuyện mà không hề cảm thấy xấu hổ.

Ngược lại, Tô Niệm trầm mặc, cảm thấy có chút xấu hổ, thỉnh thoảng sẽ đáp lại bằng vài câu.

Một lúc sau, cửa đã được lắp xong.

Tô Niệm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cất các loại dụng cụ vào hộp rồi mang về nhà.

Xe của cô vẫn còn đỗ ở tầng dưới, cần được lái đến bãi đậu xe.

Đi xuống hai bước, Tô Niệm phát hiện Cảnh Mặc cũng đang đi theo mình.

Cô chưa kịp hỏi, Cảnh Mặc đã cười nói: "Đồ đạc của tôi còn chưa lấy xong ấy mà".

"Vậy để tôi giúp lấy cho anh".

"Thật tuyệt!".

Dù sao Cảnh Mặc cũng giúp cô lắp cái cổng sắt, nếu cô không giúp thì có vẻ hơi vô lý.

Khi xuống lầu, Tô Niệm nhìn thấy xe của Cảnh Mặc mà không nói gì.

Đó là một chiếc xe địa hình bảy chỗ, lớn hơn xe của Tô Niệm rất nhiều.

Cảnh Mặc bước tới mở cốp xe, trước mặt Tô Niệm bày ra một chiếc xe chở đầy đồ dùng.

Nhìn thấy nhiều thứ như vậy, khóe mắt Tô Niệm giật giật.

Nếu một người di chuyển cái này thì sẽ mất bao lâu để di chuyển tất cả?

Tô Niệm không biết bao nhiêu đây sẽ sống được bao lâu.

Chỉ biết cô và Cảnh Mặc cùng nhau bê đôc, hai người đem rất cả đồ lên nhà mất trọn vẹn hai tiếng đồng hồ.

Tô Niệm không nhớ mình đã quay đi quay lại bao nhiêu lần.

Mọi thứ được di chuyển lên xuống và chất đống trong phòng khách.

Lúc này phòng khách không còn chỗ để đứng.

Cô không biết sẽ mất bao lâu để dọn sạch tất cả những thứ này.

Tô Niệm cũng chú ý tới, lần đầu tiên cô theo Cảnh Mặc vào nhà anh, trong bếp đã có rất nhiều hộp các tông lớn chất thành đống.

Điều đó lẽ ra đã được Cảnh Mặc nhắc đến trước đó.

Xe của Cảnh Mặc có giá để hành lý trên nóc, những chiếc hộp này lẽ ra phải được đặt trên nóc trước mới phải.

Sau khi dọn đồ xong, cả hai cùng nhau đậu xe vào bãi đậu xe.

Khi họ quay lại tầng sáu thì đã gần ba giờ.

Tô Niệm mồ hôi đầm đìa, chỉ muốn quay về tắm rửa nghỉ ngơi nên trực tiếp từ chối lời đề nghị đãi cô bữa tối của Cảnh Mặc.

Cảnh Mặc, người bị từ chối, vẫn nở nụ cười trên môi.

"Hôm nay tôi mệt quá không muốn ăn nên tối mai sẽ làm.

Buổi chiều cô thường thức dậy lúc mấy giờ? Tôi có thể gọi cô đến ăn tối lúc bảy hoặc tám giờ được không?".

Tô Niệm vẫn muốn từ chối, nhưng Cảnh Mặc có vẻ năn nỉ.

"CÔ đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu tôi không đãi cô bữa tối, tôi sẽ cảm thấy có lỗi".

Nghe vậy, Tô Niệm cũng không từ chối: "Vậy khi nào làm xong đến lúc đó anh có thể gọi cho tôi!".

"Ok!".

Tô Niệm xua tay nói: "Tôi đi đây, tạm biệt!".

Nói xong liền đi hai bước tới trước cửa nhà mình, mở cửa bước vào.

Sau khi đóng cửa lại, Tô Niệm thở dài một hơi.

Cô đồng ý lời mời của Cảnh Mặc, không phải vì cô mềm lòng.

Nếu nghĩ theo góc độ của cô, không phải cô giúp Cảnh Mặc chuyển đồ vì anh đã giúp cô lắp cửa sao?

Bản thân cô không muốn nợ ân tình của người khác, và Cảnh Mặc cũng nên như vậy.

Ăn xong bữa này, đúng lúc họ đã ổn định chỗ ở.

Trong lòng suy nghĩ, Tô Niệm đi về phía phòng tắm.

Lấy bồn tắm ra, cô cởϊ qυầи áo, ngâm mình trong đó.

Nước ấm bao bọc cơ thể, cộng thêm nhiệt độ hơn 30 độ, chẳng mấy chốc đã khiến hai má Tô Niệm đỏ bừng, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Trong lúc tắm, Tô Niệm không ngừng nghĩ xem nên ăn gì.

Cô đã ăn trước khi rời căn cứ, tính đến nay đã sáu bảy tiếng rồi.

Cộng với việc lao động chân tay vừa rồi, cô càng cảm thấy đói hơn khi vừa tắm xong.

Tô Niệm lau đầu, đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, bật hai cái quạt điều hòa rồi bắt đầu lấy đồ ăn ra.

Khi quá đói, cô sẽ muốn ăn thịt, Tô Niệm lấy ra một cùi chỏ om, hai loại rau và một bát cơm nhỏ.

Ăn hết những thứ này, Tô Niệm đã no nê.

Dựa vào bên giường, cô nhắm mắt lại, kiểm tra vật dụng trong không gian.

Chẳng còn gì để xem nữa, thứ mà Tô Niệm nhìn thấy chính là đồ ăn đã nấu chín.

Vì trong khu chung cư này hầu như không có người nấu ăn, Tô Niệm sợ mùi thức ăn sẽ gây phiền toái không cần thiết nên không nấu nướng mà tiếp tục ăn đồ ăn đã nấu trước đó.

Sau khi ăn trong sáu tháng qua, một phần năm trong số đó đã được tiêu thụ.

Còn lại rất nhiều, nhưng không đủ.

Hiện tại tiền thuê nhà đã trả xong, Tô Niệm dự định trong mấy ngày tới sẽ không ra ngoài mà sẽ sớm dọn dẹp nhà bếp, mỗi ngày nấu ba bữa đúng giờ.

Có lẽ cô thực sự mệt mỏi. Sau khi ăn xong, cảm giác mệt mỏi tăng lên theo cấp số nhân, Tô Niệm nghĩ đến chuyện đó liền ngủ thϊếp đi.

Cô buồn ngủ, cảm thấy chiếu dưới đất cứng quá nên Tô Niệm leo lên giường tiếp tục ôm chăn trong tay mà ngủ.

Khi Tô Niệm mở mắt lần nữa, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đầu giường, đã là bốn giờ chiều.