Chương 36: Tự vệ và phản công

"Mẹ, mẹ sợ cái gì?!"

"Đúng vậy, mẹ, anh cả và con đều là hai người đàn ông trưởng thành, còn sợ một cô gái như vậy sao? Liệu cô gái tay chân gầy gò đó có thể là đối thủ của chúng ta không?".

"Ừm! Một cô gái không biết lấy đâu ra nhiều điểm cống hiến như vậy, lại còn tự mình thuê một căn nhà nữa".

"Khi chúng ta đánh bại cô ta, chẳng phải mọi thứ cô ta sở hữu đều thuộc về chúng ta sao?".

Sau cánh cửa, Tô Niệm lặng lẽ lắng nghe bên ngoài hai ba con đó trò chuyện, khóe miệng chậm rãi cong lên thành một vòng cung lạnh lùng.

*Cạch*.

Cánh cổng đã bị bọn họ đυ.c một khoảng nhỏ.

m thanh không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh này, có thể nghe thấy rõ ràng.

Ba mẹ con vừa nãy đang nói chuyện sôi nổi, nghe thấy tiếng cổng mở, sửng sốt một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi nhìn thấy Tô Niệm đứng ở cổng qua khoảng nhỏ đó, ba người trợn tròn mắt.

Người đầu tiên phản ứng là bà dì đó.

Bà dì đó cười lên: "Cô gái... cô còn thức khuya thế à? Đây là hai đứa con trai của tôi, Đại Thành và Nhị Thành. Chúng tôi chỉ muốn xem cửa nhà cô có đóng không thôi…".

Tô Niệm không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.

"Mẹ, mẹ đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy!". Đại Thành tức giận nói, dùng kìm trong tay đập mạnh vào cửa sắt, hung hăng nói với Tô Niệm: "Cô tỉnh dậy vừa đúng lúc? Đứng đó làm gì, nhanh lấy tất cả đồ ra đây, nếu không muốn mà để tôi tự làm thì cô sẽ khó chịu đấy".

Nhị Thành cũng lên tiếng: "Đúng vậy! Mau mở cửa và giao tất cả đồ ăn, đồ uống và đồ sưởi ấm ra đây!

Anh em chúng tôi còn có thể cứu mạng cô nếu cô hiểu chuyện, nhưng nếu không thì...hehe...".

"Tôi không hiểu chuyện thì sao?". Tô Niệm nhìn với vẻ mặt chán chường.

"Không hiểu sao?". Nhị Thành cười chế nhạo: "Trong cái lớp băng tuyết dày đặc này, một người chết chỉ cần tìm một chỗ rồi ném cái xác đi mà không ai để ý".

"Cô vẫn đang đợi người đàn ông bên nhà đối diện phải không? Muốn anh ta tới giúp sao? Rất tiếc, chiều nay anh ta ra ngoài và vẫn chưa quay lại. Có thể anh ta đã chết cóng ở một góc nào đó không bằng.

Hưm~~ Nhìn cô em vẫn có chút ưa nhìn, chỉ cần phục vụ tốt cho chúng ta, nể tình sẽ cho cô em một ít thức ăn, chịu không nào. Nên tỉnh táo một chút đi"

Tô Niệm đứng đờ đó, khinh thường nhìn bọn họ, trong mắt mang theo sự trào phúng.

"Các người đã muốn vào, tôi liền đưa chìa khóa cho".

Tô Niệm nói rồi đi về phía trước.

Khi còn cách cổng sắt vài bước, Tô Niệm dừng lại, lấy chìa khóa từ trong túi ra.

Cửa hàng rào sắt này được làm bằng vật liệu rất tốt.

Cảnh Mặc cũng rất cẩn thận khi lắp đặt chúng.

Trước mặt ba người đều không có dụng cụ gì, loay hoay hồi lâu, chỉ tạo ra một ít vết xước trên cửa.

Cho dù Tô Niệm không quan tâm, để bọn họ muốn làm gì thì làm, bọn họ cũng không mở được cửa.

Nhưng Tô Niệm không muốn bên ngoài thường xuyên có người gây ồn ào, điều này sẽ thực sự quấy rầy cô nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Tô Niệm quả nhiên lấy ra chìa khóa, bà dì kinh ngạc nhìn: "Cô...chìa khóa này mở được không?".

Đại Thành cười lớn: "Mẹ, cô ta nhất định là sợ chúng ta, hôm nay cô ta không mở cửa, sau này cô ta cũng sẽ không muốn ra ngoài nữa. Haha".

Nhị Thành cũng cười, đưa tay xuyên qua khe hở trên hàng rào sắt: "Cô em thật là giỏi, tiểu mỹ nhân…".

Lời còn chưa dứt, Nhị Thành sững sờ tại chỗ.

Anh ta chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng lạnh lóe lên, sau đó là thứ gì đó rơi xuống đất.

Nó tạo ra âm thanh nghèn nghẹt khi rơi xuống đất.

Nhị Thành bối rối cúi đầu, xuyên qua ánh sáng từ Tô Niệm phát ra thứ gì đó trên mặt đất.

Đó là - bàn tay của anh ta!

Đôi mắt của Nhị Thành mở to và đồng tử co lại.

"Aaaaa!!!".

Nhị Thành hét lên, âm thanh vang vọng khắp tòa nhà.

Nghe tiếng hét của anh ta, Tô Niệm giơ chân lên, đá cái tay của anh ta ra ngoài.

"Ồn ào quá! Anh có thể nói chuyện với tôi nếu có điều gì muốn nói không?".

Nhị Thành ngã về phía sau, còn Đại Thành và bà dì đứng phía sau cũng bị anh ta đánh ngã.

Cả ba người lăn xuống cầu thang và cuối cùng dừng lại ở bục giữa cầu thang tầng năm và tầng sáu.

Tô Niệm nhìn ba người đang ôm nhau, cười khúc khích, dùng chìa khóa chậm rãi mở ổ khóa cửa.

Cô mở cửa, chậm rãi đi xuống từng bước một.

"Tôi vốn tưởng rằng các người chỉ là có chút lắm lời nói nhiều, không ngờ cũng khá can đảm đấy".

Bà dì nhìn Tô Niệm đang từng bước tới gần, không ngừng trốn tránh.

"Không, không, không! Tôi...tôi không can đảm chút nào! Tôi đã sai! Chúng tôi đã sai! Chúng tôi lập tức đi ngay bây giờ!".

Đại Thành ở một bên trực tiếp đứng dậy: "Chúng ta đi làm gì? Con khốn này đang tính đánh lén, con lập tức sẽ gϊếŧ chết nó!".

Nói xong, Đại Thành lao về phía Tô Niệm.

Cô vung tay phải lên, con dao găm trong tay xuyên qua cổ Đại Thành, trực tiếp rạch một đường trên quần áo quanh cổ hắn.

Mặc dù Đại Thành mặc quần áo dày nhưng trên cổ vẫn có một vệt máu.

Bây giờ là ban đêm và nhiệt độ bên ngoài thấp hơn âm 50 độ.

Trong trường hợp này, không có cách nào để mọi người ở ngoài trời lâu.

Dù chỉ ra ngoài một lúc, cơ thể sẽ dần dần đông cứng.

Bởi vì quá lạnh, sau khi bị thương máu sẽ không bắn ra ngay, cũng không có cảm giác đau đớn.

Giống như là 20%, Tô Niệm chém đứt tay Nhị Thành, một lúc hắn mới phát hiện.

Hắn hét lên không phải vì đau đớn mà vì sợ hãi.

Hiện tại Đại Thành cũng giống như vậy, cổ hắn bị thương, nhưng hắn không có cảm giác gì, hắn vẫn dùng toàn lực lao về phía Tô Niệm, nhưng bị cô dùng dao cắt đứt một bên tai của hắn, sau đó hắn mới bình tĩnh lại.

Tô Niệm nhìn hai mẹ con đang rúc vào nhau: "Những lời anh vừa nói làm tôi nhớ tới, ở nơi tuyết lạnh giá lạnh này sẽ không có ai ra ngoài, nếu tôi gϊếŧ người rồi vứt đi đâu đó, chắc chắn sẽ không có ai nhận ra".

"Làm ơn!".

Người dì duy nhất còn nguyên vẹn nhìn Tô Niệm với ánh mắt kinh hãi khi nghe những lời cô nói, toàn thân run rẩy như trấu.

"Không! Không không! Cô không thể gϊếŧ chúng tôi!

Người ở tầng dưới nhất định đã nghe thấy tiếng động, nếu chúng tôi chết, những người khác sẽ biết cô gϊếŧ chúng tôi, nhất định sẽ bị căn cứ bắt giữ!

Đừng gϊếŧ chúng tôi! Miễn là cô không gϊếŧ chúng tôi! Chúng tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa!

Đây là lỗi của chúng tôi, nhưng cô không mất mát gì mà còn làm thương hai đứa con trai của tôi, như vậy chưa đủ sao?".

Tô Niệm lặng lẽ nhìn bà dì đó, giọng nói không chút ấm áp: "Bởi vì các người không thành công, bị tôi làm thương, có lý không?".

Đây là trò đùa hài hước nhất từ

trước đến nay.

Nếu cánh cửa rào sắt không chất lượng tốt, nếu cô không tỉnh táo khi ngủ, nếu cô không kịp tự vệ và chống trả thì liệu cô có phải là người nằm trên mặt đất hiện đang bị tàn sát không?

Khi đó, liệu người này có nói mình không có năng lực và đáng bị bọn họ bắt nạt không?