Chương 24

Hạ Nhân hiện tại tâm tư đều ở trên người Trầm Thước Hi đang sinh bệnh, nào có tâm trí gì mà lãng mạn hay không, nàng cau mày nhìn Tống Niên Niên,

- Đừng nghịch, mau, đưa nhiệt kế đem ra đây, để tôi kiểm tra lại. Làm sao đang khỏe mạnh đột nhiên liền bị sốt ?

Tống Niên Niên khặc một tiếng,

- Tra cái gì mà tra a? Cô cho rằng cô là thần tiên sao? Vừa đến một cái, nhiệt độ của Thước Hi liền hạ xuống luôn? Sinh bệnh còn không bình thường, nàng lại còn là cái loại người trong bụng đầy ắp tâm sự không bị bệnh mới lạ.

Hạ Nhân không để ý tới trong lời nói của nàng có chuyện, chính mình tự đứng dậy đi tới tủ đầu giường bên trái, mở ngăn kéo lấy ra cái nhiệt kế, Tống Niên Niên ở một bên đều há hốc mồm, nàng không ở không bao lâu, làm sao Hạ Nhân đối với nơi này lại quen thuộc như nhà mình như vậy, ngay cả các món đồ nhỏ đó đều biết đang để chỗ nào rồi?

Hạ Nhân cầm lấy nhiệt kế quay về bên cạnh Trầm Thước Hi, tại cái trán lướt một cái. "Đích" một tiếng, Tống Niên Niên đem tâm treo ở cuống họng, Hạ Nhân nhưng là hít một hơi, cực nhanh, nàng quay đầu hoài nghi nhìn Tống Niên Niên:

- 38 độ 2?

Ánh mắt kia không chỉ có tràn ngập hoài nghi, thậm chí mang theo từng tia một phẫn nộ, Tống Niên Niên vội vã giải thích,

- Này mới vừa rồi nói với cô nhiệt độ là Thước Hi chính mình đo, tôi cũng chỉ là nghe nàng nói thôi.

- Tự bản thân nàng đo? Bạn bè như cô là để làm cảnh à?

Đúng như dự đoán, Hạ Nhân vừa nghe thấy là tự Trầm Thước Hi đo, trọng tâm lập tức liền chuyển đổi, không một chút nghi ngờ về thông tin, nàng đối với Trầm Thước Hi thật đúng là trăm phần trăm tín nhiệm, không hề hoài nghi. Chủ yếu nhất chính là hiện tại Hạ tổng tâm tư đều là đang đau lòng Trầm Thước Hi, nên nào có tâm tình gì đi để ý tới Tống Niên Niên.

Tống Niên Niên có chút đố kị lại có chút ước ao đồng thời có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nàng đố kị chính là Hạ Nhân đối với người khác thật quá đa nghi, có thể nàng thật sự đối với Trầm Thước Hi là chân thật tín nhiệm, cười trên sự đau khổ của người khác chính là Trầm Thước Hi ẩn giấu ở bên người Hạ Nhân lâu như vậy, còn thật sự đem một nữ nhân thông minh lanh lợi biến thành một kẻ thiếu thông minh, thật không biết cái kẻ thiếu thông minh kia sau khi biết sự thật sẽ có cái cảm thụ gì. Nói vậy nghe như là Hạ tổng trong tâm ẩn chứa sâu nặng một người, sau đó hai người coi như vượt qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cùng nhau, để dành tính sổ sau.

- Được rồi, nếu cô đến rồi, tôi liền đem Thước Hi giao cho cô , tôi còn có việc.

Tống Niên Niên rửa tay, cầm lấy áo khoác vừa muốn đi ra, Hạ Nhân nhìn Trầm Thước Hi một chút,

- Giờ này đi ra ngoài?

Tống Niên Niên cợt nhả,

- Hết cách rồi, tôi đâu có chỗ nào như là Hạ tổng trăm công nghìn việc, tiểu dân như tôi liền phải nắm chặt tất cả thời gian để kiếm tiền.

Hạ Nhân không để ý đến Tống Niên Niên ăn nói linh tinh, ánh mắt của nàng vẫn rơi vào trên mặt Trầm Thước Hi, ngữ khí nhàn nhạt nói:

- Bác sĩ Tống, không nên đi trêu chọc những người không nên trêu chọc.

Tống Niên Niên cầm áo tay cứng đờ ra, lập tức nàng nở nụ cười,

- Tôi nói hai người các người một trái một phải, rõ ràng đều quan tâm lẫn nhau, làm gì mà một lãnh khốc, một thờ ơ, làm ra dáng vẻ tương ái tương sát?

Hạ Nhân cười lạnh, trong giọng nói không mang theo chút tình cảm gì:

- Nói chung, tôi chỉ là nhắc nhở cô thôi, bác sĩ Tống.

"Bác sĩ Tống" ba chữ bị Hạ Nhân tăng thêm âm lượng, vẻ mặt của nàng cùng thái độ đều là Tống Niên Niên chưa từng gặp, loại kia khí tràng gϊếŧ người không thấy máu cũng là đặc biệt mạnh mẽ, Tống Niên Niên quay về hướng Trầm Thước Hi làm một cái dấu thánh giá phù hộ, aiz, xem ra sau này vẫn là cậu tự làm tự chịu đi.

Tống Niên Niên vừa rời đi, Hạ Nhân liền đem điều hòa tắt, thuận tiện còn đem điều khiển điều hòa giấu đi.

Nàng không hiểu làm sao có người như thế vô tri, rõ ràng phát sốt còn mở ra điều hòa, này không phải là đang quấy rối sao?

Hạ Nhân nỗ lực dụ dỗ Trầm Thước Hi đi bệnh viện, nhưng không nghĩ tới chính là, Trầm Thước Hi bệnh tật ốm yếu nhưng lại là phi thường kiên định,

- Không đi . . . chị chính là bác sĩ, không có việc lớn gì, chị hàng năm đều sẽ bị sốt một lần, bình thường, khỏe mạnh, đi bệnh viện lại nhiễm bệnh thêm, vừa thêm dằn vặt, lại vừa thêm phiền phức.

Hạ Nhân tức giận đến không chịu được,

- Chị không chịu đi bệnh viện thì thế nào cũng phải uống thuốc chứ?

Trầm Thước Hi vô lực nằm ở trên giường,

- Không uống . . . như này lại cũng không phải bệnh nặng gì, uống thuốc chỉ tổ thêm ba phần độc.

Hạ Nhân thực sự là bị làm cho tức giận , nàng vừa tức vừa hận nhìn chằm chằm Trầm Thước Hi một hồi, không có cách nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất.

Hiện tại tuy nói là trời đã sang thu, nhưng hơi nóng của mùa hè vẫn còn chưa qua, nắng gắt cuối thu cũng là không có người chịu được, Hạ Nhân lại cố ý từ trong tủ đồ của Trầm Thước Hi lấy ra một cái chăn bông, từ đầu tới chân coi như là đang bọc bánh chưng mà đem nàng bọc lại.

Trầm Thước Hi có nỗi khổ khó nói, mặt tái nhợt lại bị mồ hôi xâm nhiễm, lại nhiễm thêm một tầng ửng hồng.

Hạ Nhân vẫn còn chưa có hài lòng, lại đi lấy đến một chén nước nóng,

- Đến, uống.

Trầm Thước Hi ngậm miệng cau mày, nói cái gì cũng không chịu, Hạ Nhân nguyên bản còn buồn bực, những hiếm thấy lại có thể nhìn được dáng vẻ trẻ con này của nàng ấy, liền nở nụ cười,

- Bác sĩ Trầm, chị đây là đang làm nũng sao?

Trầm Thước Hi lập tức mở mắt ra nhìn Hạ Nhân, nếu như là nàng bình thường, ánh mắt sắc bén bức người kia so với Hạ Nhân làm sao có điểm kém hơn, thế nhưng ánh mắt lúc này lại như bị thấm ướt, suy yếu cực kỳ, lại phối hợp với mấy lọn tóc ướt đẫm mồ hôi đang dán tại cái trán, Hạ Nhân thật muốn tiến lên ôm nàng vào lòng, dùng sức mà khi dễ.

- Nhanh lên một chút, bé ngoan mau uống, uống xong thì ngủ một giấc, em ở nơi này bảo vệ chị .

Hạ Nhân ôn nhu dụ dỗ, nếu như không phải lo lắng thân thể Trầm Thước Hi, nàng thật sự rất yêu thích Trầm Thước Hi như vậy, ít nhất là ôn nhu nhược nhược, không có lại như vậy già giặn độc lập, luôn bày ra tư thế trời sập xuống còn có nàng chống, làm người thì sẽ luôn có một mặt yếu đuối, nàng đến cùng vẫn là hi vọng Trầm Thước Hi có thể đem một mặt này của nàng ấy chỉ triển lộ ở trước mặt nàng mà thôi.

Trầm Thước Hi đến cùng vẫn là bị nâng dậy rồi, nàng nâng chén nước, gian nan uống xong hết chỗ nước, này ực một tiếng nuốt xuống, mồ hôi chảy càng thêm lợi hại, cả người dính nhơm nhớp không thoải mái.

- Nhanh lên một chút uống hết, uống xong trước tiên ngủ một hồi, em đi chuẩn bị cho chị một ít cháo.

Hạ Nhân một bên nói một bên xắn tay áo, xoa xoa hai bàn tay, Trầm Thước Hi thập phần vô lực, muốn từ chối cũng không từ chối được,

- Em làm được sao? Đừng có hành hạ chị.

Nàng ở tại nhà Hạ Nhân ở lâu như vậy rồi, đừng nói là làm cơm, lúc nào thì nhìn thấy nàng ấy làm việc nhà?

Hạ Nhân lườm một cái, tiếp nhận Trầm Thước Hi chén nước để sang một bên, giơ tay nặn nặn mặt nàng ấy,

- Chị yên tâm đi, em nấu ngon lắm đấy, em đây gọi là chân nhân bất lộ tướng.

Cảm giác bị nắn nắn mặt làm cho Trầm Thước Hi cả người muốn xù lông . . .

Hạ Nhân thừa dịp nhân lúc nàng còn phản ứng chậm, còn chưa kịp nổi nóng, nhanh nhanh chóng chóng chuồn êm tiến vào nhà bếp, Trầm Thước Hi vuốt mặt của mình, nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, nhưng lại đột nhiên nở nụ cười.

Nàng chờ đợi, nàng trông mong, nàng nhớ nhung lâu như vậy tháng ngày, tuy rằng còn không có rõ ràng lắm, nhưng chung quy là không phải đã đợi được rồi sao?

Hạ Nhân cũng không có lừa dối Trầm Thước Hi, tài nấu nướng của nàng thật sự không tệ, nàng trong ngày thường chỉ là quá mức bận rộn, bận bịu đến ngoài thời gian đi làm cùng công tác không có thời gian làm bất cứ chuyện gì khác.

Cho nên khi bát cháo nóng hổi thơm lừng được bưng lên, Trầm Thước Hi nháy mắt không thể tin được đây là Hạ Nhân làm. Ở trong tưởng tượng của nàng, nàng cho rằng Hạ Nhân chắc chắn sẽ bưng lên cho nàng một bát "gạo đi đằng gạo nước đi đằng nước", hoặc cố gắng lắm là bưng lên một bát cơm nhão.

Hạ Nhân tất nhiên là nhìn ra nghi hoặc của nàng, trước tiên liền nâng Trầm Thước Hi dậy, lót cho nàng cái gối dựa thật tốt sau lưng,

- Em uy chị ăn.

Trầm Thước Hi mặt hơi có chút ửng hồng, nàng lắc lắc đầu, tiếp nhận bát cháo,

- Tự chị có thể, không cần như vậy tỏ vẻ.

- Hứ, một chút cũng không chịu tỏ ra nhu nhược, không khiến người yêu thương.

Hạ Nhân nhỏ giọng thầm thì, Trầm Thước Hi nghe được khóe môi hơi cong, nàng khuấy nhẹ bát cháo,

- Cháo thịt nạc trứng muối?

Hạ Nhân gật đầu,

- Đúng vậy, trước đây mẹ . . .

Hạ Nhân ánh mắt tối sầm,

- Trước đây trong nhà có người sinh bệnh, thích ăn nhất chính là cháo em nấu.

Mặc dù lời nói có chút hàm hồ, nhưng Trầm Thước Hi cũng hiểu được, nỗ lực của nàng chung quy là không có uổng phí, tốt xấu gì ở trong lòng Hạ Nhân cũng đã xé ra một lỗ hổng, nàng đã không còn giống như ban đầu như vậy bài xích cùng ẩn giấu, giữa những hàng chữ bây giờ đều ẩn chứa một chút gì đó cảm giác muốn được thổ lộ.

Hạ Nhân nấu cháo ăn thật ngon, độ đặc vừa phải, nhẹ nhàng khoan khoái ngon miệng, không cần món ăn kèm, liền cứ như thế ăn Trầm Thước Hi liền cảm thấy rất thỏa mãn, rất thích hợp khẩu vị của nàng, Hạ Nhân ngồi ở một bên nóng lòng nhìn Trầm Thước Hi, ánh mắt từ chờ mong đến nhu hòa rồi lại tới thương yêu, tất cả đều bị Trầm Thước Hi thu hết vào đáy mắt, ăn đến miếng cuối cùng, Trầm Thước Hi nghiêng nghiêng đầu, mặt hơi có chút hồng,

- Ăn no.

- Được.

Hạ Nhân nhận lấy cái bát, nàng lại sờ sờ Trầm Thước Hi cái trán, cảm giác nhiệt độ lùi một chút, nàng thở ra một hơi, cầm bát bưng đi ra ngoài.

Trầm Thước Hi nằm ở trên giường, nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng nước chảy, cùng với tiếng Hạ Nhân khe khẽ ngâm nga, con mắt chợt có chút nóng lên. Có thể, khi thân thể càng uể oải càng dễ tiết lộ nội tâm mềm yếu của một người đi. Vừa nãy mọi điều trong ánh mắt của Hạ Nhân, nàng là đọc hiểu, nhưng chúng càng làm cho lòng của nàng cảm thấy chua xót cùng với đau lòng.

Rửa sạch bát đũa, Hạ Nhân lại bưng một chậu rửa mặt đi vào, nàng cười híp mắt ngồi ở bên người Trầm Thước Hi, ôn nhu nói:

- Để em lau người cho chị đi.

Nàng đã sớm nhìn ra Trầm Thước Hi muốn rửa ráy, lại sợ nàng không đáp ứng.

Trầm Thước Hi không nói lời nào, nhìn chằm chằm mặt Hạ Nhân một hồi, lúc này mới gật gật đầu.

Hạ Nhân trong lòng rất là thỏa mãn, nàng tỉ mỉ lau mặt cho Trầm Thước Hi, cái trán cùng với hai tay, trong miệng thao thao bất tuyệt :

- Cái này gọi là hạ nhiệt độ vật lý, khi còn bé vào thời điểm mà em sinh bệnh không biết làm sao, tiêm thuốc cũng không được, nhất định phải dùng loại biện pháp cổ điển này.

Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ thật lòng của nàng, nhẹ giọng nói:

- Không nhìn ra là em biết chăm sóc người khác đâu.

Từ khía cạnh này có thể nhìn ra, Hạ Nhân là thực sự có hiểu biết về phương diện này chứ không phải chỉ là giả vờ, có thể cảm giác được, nàng đối với quy trình chăm sóc người ốm rất quen thuộc, từ nhỏ đến lớn, lấy bối cảnh, thân phận của nàng tự nhiên không cần đi chăm sóc người khác, như vậy đáp án chỉ có một, mẹ của nàng đã từng trường kỳ nằm trên giường.

Hạ Nhân vừa nghe vậy liền nở mũi,

- Chị bây giờ mới biết? Em cũng không phải loại người lúc nào cũng cần người khác chăm sóc, không phải em khoác lác nhưng sau này ai mà thích em liền quá là may mắn, em thế nhưng là người vừa có thể ôn nhu săn sóc, lại vừa ân cần chu đáo.

Trầm Thước Hi bị chọc cười, nàng biết Hạ Nhân là vì muốn nàng tâm tình tốt hơn lên nên mới cố ý nói như vậy, lau xong hai tay, Hạ Nhân ngẩng đầu lên nhìn Trầm Thước Hi, nuốt ngụm nước miếng.

Trầm Thước Hi lập tức thu liễm nụ cười, cứng ngắc buông lời cự tuyệt:

- Không cần.

Hạ Nhân: . . .

- Không nghĩ tới bác sĩ Trầm lại phong kiến cổ hủ như thế, tôi đây không còn gì để nói nữa.

Hạ Nhân liếc nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trầm Thước Hi, dáng vẻ muốn cười lại không dám cười, Trầm Thước Hi cho nàng một cái liếc mắt,

- Vẻ mặt của em đã nói rõ tất cả.

- Xí, cũng không biết lúc trước ai là người ôm lấy tôi nhõng nhẽo đòi tôi tắm cho nữa cơ.

Hạ Nhân nhỏ giọng lầu bầu, kì thực là có chút chột dạ. Trầm Thước Hi ăn chút cháo uống chút thuốc thân thể đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng không còn nặng như ban nãy, Hạ Nhân tự nhiên là cảm giác được, nàng suy nghĩ một chút, nói:

- Còn đồ ngủ của chị thì sao?

- Em muốn làm gì?

Bác sĩ Trầm sinh bệnh lại trở nên cực kỳ cảnh giác, Hạ Nhân nhìn nàng như vậy cảm thấy đặc biệt đáng yêu,

- Em đi đổi đồ rồi cùng với chị nằm một hồi, vội vội vàng vàng chạy lại đây rất là mệt luôn đấy.

Trầm Thước Hi bị nghẹn không nói nên lời, nhìn Hạ Nhân đang dương dương tự đắc đi đổi áo ngủ, khẽ ngoắc ngoắc khóe môi.

Áo ngủ của Trầm Thước Hi cùng tính cách của nàng tương tự nhau, đều là cùng một màu trắng, mặc ở trên người nàng cao quý thanh nhã, mặc ở trên người Hạ Nhân lại là dáng vẻ quyến rũ mười phần, đặc biệt là ở trước ngực cái kia lại có một vệt như ẩn như hiện, Hạ Nhân đi rửa mặt xong sau đó trực tiếp chui vào ổ chăn của Trầm Thước Hi,

- Thật là thơm a~

Trầm Thước Hi có chút thẹn thùng,

- Chị bị sốt, đừng để bị lây cho em.

Mặc dù là dùng đồ của nàng, nhưng hương đào trên người Hạ Nhân không những không giảm mà còn trở nên nồng đậm hơn, thật khiến nhân tâm ngứa ngáy, nàng vốn đang sinh bệnh, bản thân không có sức đề kháng, có thể làm được chính là tận lực tránh xa tên yêu nghiệt này.

- Làm sao vậy?

Hạ Nhân trườn cánh tay duỗi một cái, ôm lấy Trầm Thước Hi,

- Trong ngày thường đều là chị ôm em, ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như đến phiên em ôm chị.

Có thể là do lời này nói đến ám muội không rõ, có thể là do Trầm Thước Hi ngày hôm nay trạng thái không được tốt, từ trước đến giờ phúc hắc da mặt dày - Trầm Thước Hi vậy mà lại bị làm cho đầu cũng không nhấc lên nổi, trướng đỏ mặt bị Hạ Nhân kéo vào trong lòng. Hạ Nhân nhưng là thích đến cuống lên, ngày hôm nay nàng mới phát hiện, bác sĩ Trầm thường ngày tuy rằng gan lớn, nhưng chân chính đến thời khắc mấu chốt lại là ngượng ngùng như vậy, nàng rất yêu thích loại cảm giác chiếm vị trí chủ đạo này, đây mới là độ cao mà Hạ Nhân nàng nên có.

- Thong thả sao?

Trầm Thước Hi nhỏ giọng hỏi, lời của nàng để cho Hạ Nhân lập tức nhớ tới cuộc điện thoại của Hạ Dĩnh, lông mày nhíu nhíu,

- Không có chuyện gì.

- Chuyện trong nhà?

Trầm Thước Hi đưa tay lên vuốt lên lông mày Hạ Nhân, Hạ Nhân thở dài,

- Uhm, có đôi lúc thật sự rất mệt mỏi.

Ôm chặt người trong ngực, Hạ Nhân lầm bầm nói nhỏ,

- Cảm giác giống như một vòng luẩn quẩn, muốn trốn, thế nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát đến, quên đi, đến cuối cùng cũng vẫn là không làm được gì.

Trầm Thước Hi không đi nói gì, lẳng lặng ngửi mùi hoa đào đặc hữu thoang thoảng trên người Hạ Nhân

- Cũng đã từng nghĩ qua, một gia đình như vậy còn có cái gì để lưu luyến? Nhưng là em vẫn là không cam lòng.

Hạ Nhân ôm Trầm Thước Hi lải nhải cằn nhằn nói, Trầm Thước Hi chung quy là thân thể không khỏe, ở trong l*иg ngực Hạ Nhân, cứ như vậy yên lặng ngủ thϊếp đi.

Hạ Nhân cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh khiết của Trầm Thước Hi, trong bóng tối, ánh mắt tựa như đang phát sáng.

Không sai, cho tới nay nàng vẫn là luôn nghĩ muốn trốn khỏi cái gia đình này, thậm chí muốn đi trả thù, không còn hối hận, nàng muốn lấy lại nguyên bản những thứ vốn nên thuộc về mình, thể nhưng dũng khí của nàng vĩnh viễn cũng chống đỡ không được dã tâm của nàng. Mà hiện nay, người đem đến cho nàng dũng khí đã thay đổi, khoảng trống vắng trong tâm cũng từng chút từng chút được lấp đầy, linh hồn bị vùi lấp ẩn sâu tại trong xương cốt tựa như đang kêu gào đòi thoát ra khỏi cái l*иg giam này.

Suy nghĩ trong tâm, ánh nhìn trong mắt, khó có thể khống chế, Hạ Nhân nhẹ hôn một cái lên trán Trầm Thước Hi, ngửi lấy mùi thơm dễ ngửi trên người nàng, tâm nàng nhộn nhạo khó nhịn, cuối cùng lại nhịn không được mà dùng tay sờ sờ phiến môi đỏ mọng kia mấy lần rồi mới bằng lòng cho qua.

Cuối cùng, Hạ Nhân nhìn nhìn Trầm Thước Hi mà thở dài, thật đúng là hồng nhan họa thủy, ngay cả người phụ nữ quyến rũ đầu mị lực như nàng vậy mà tâm cũng đều bị câu đi mất, Trầm Thước Hi tuyệt nhiên là một tên yêu nghiệt hại nước hại dân.

Người quen thuộc ngay tại bên người, còn có phần ỷ lại chưa từng nhìn thấy kia, Hạ Nhân mơ mơ hồ hồ ngủ thϊếp đi, trong mộng, nàng chỉ cảm giác thân thể của chính mình như là bị người nào đó chế trụ, miệng lại bị một mảnh môi nóng bỏng chiếm lấy, nàng nỉ non, nàng giẫy giụa, thân thể vặn vẹo, thế nhưng làm thế nào cũng không tránh thoát được, trước sau bị người vững vàng khống chế, đến cuối cùng, nàng mở mắt ra, nhìn đến chính là cặp mặt không thể quen thuộc hơn, nàng nhẹ kêu một tiếng:

- Trầm Thước Hi ——

Toàn bộ thân thể vô lực tựa như hoá làm một vũng bùn xuân. Cái cảm giác này, sự quấn quít, cái hương thơm này, sự săn sóc này đều là như vậy khắc cốt ghi tâm, không một chút nào giống như là mơ, Hạ Nhân mê mê man man, mặc cho đôi môi Trầm Thước Hi không ngừng dây dưa.

Sáng ngày thứ hai rời giường, Hạ Nhân lập tức từ trên giường nảy lên, tay vơ vội túm chặt lấy chăn che lại thân mình.

Nhanh cũng sắp 30 tuổi đầu, sống lâu như vậy, nếu như thật không biết cái này mộng xuân là có ý vị như thế nào, vậy cũng thật khiến người khác cười sái quai hàm.

Trầm Thước Hi đang ở bên cạnh chải tóc, nhìn thấy Hạ Nhân tỉnh rồi, nàng cười cợt:

- Chị đã làm tốt cơm, có cảm giác như em đúng là ngủ ngày càng tốt hơn rồi.

Hạ Nhân không dám nhúc nhích, cái cảm giác ẩm ướt lành lạnh vẫn còn tại nơi mẫn cảm kia thật đúng là quấy phá nàng, Trầm Thước Hi kỳ quái nhìn nàng,

- Sao vậy? Bình thường nhắc đến ăn em so với người khác đều hăng hái hơn vài lần, hôm nay làm sao lại ủ dột như vậy?

Hạ Nhân ngơ ngác nhìn Trầm Thước Hi, nhìn khẩu hình miệng của nàng đóng rồi lại mở, toàn bộ đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Môi nàng, giấc mộng . . . Nàng cư nhiên . . . Nàng cũng quá vô sỉ đi, mộng liền mộng đi, tại sao ở trong mộng như vậy, Trầm Thước Hi cũng là ở trên mà không phải ở dưới? Nàng cư nhiên lại còn . . . lại còn như vậy hưởng thụ . . . lại còn phát ra loại âm thanh kia . . .

Trầm Thước Hi ngờ vực nhìn chằm chằm Hạ Nhân nhìn nửa ngày, nàng đi lên trước trước, dùng tay sờ sờ Hạ Nhân cái trán.

Hạ Nhân nhưng là giống như bị điện giật vậy, Hạ Nhân một phát giật thân mình về phía sau, loạng chà loạng choạng lê dép chạy ra ngoài, trước cái nhìn ngơ ngác như không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Trầm Thước Hi.

Hạ tổng xấu hổ có chút tốn hơi bị nhiều thời gian . . . .

Liền ngay cả thời điểm ăn điểm tâm, nàng đều dùng bát che lấy khuôn mặt, làm ra một bộ "ôm đàn tỳ bà che nửa mặt" tư thế nhìn trộm Trầm Thước Hi.

Trầm Thước Hi bất động thanh sắc nhìn nàng, nhàn nhã ăn bát cháo, thi thoảng lại liếʍ liếʍ môi.

Hạ Nhân trong tâm dâng lên một loại buồn bực không tên, thân thể lại bắt đầu có phản ứng khác thường, hai chân vô thức lại bắt chéo lên nhau, lần này Trầm Thước Hi rõ ràng, nàng ngoắc ngoắc khóe môi, cầm lấy tờ báo bên cạnh chặn che lại mặt mình.

Có đôi khi, bị người trộm hương so với đi trộm hương người càng kinh hoàng hơn . . .

* * * * * *

Sáng sớm, Hạ Dĩnh mặt mũi tối sầm ngồi trong phòng làm việc của Hạ Nhân.

Thư ký cẩn thận từng li từng tí một bưng trà rót nước hầu hạ, Hạ Dĩnh nhìn đồng hồ, biểu tình trên mặt lạnh đến mức có thể kết băng.

Lúc Hạ Nhân mang theo túi xách tiêu sái tiến vào phòng, nhìn thấy Hạ Dĩnh liền ngớ người, trong mắt tựa như bốc lửa nhìn về phía thư ký.

Tiểu thư ký sợ đến hoa dung thất sắc,

- Là . . . là Hạ tổng không cho phép tôi thông báo.

Hạ Dĩnh nhìn chằm chằm Hạ Nhân nhìn một hồi, nàng phất phất tay, đối với thư ký nói:

- Cô đi ra ngoài đi.

Tiểu thư ký nhận được mệnh lệnh, lập tức biến mất không còn tăm hơi. Cửa phòng làm việc bị đóng lại, trong lúc nhất thời cũng chỉ còn sót lại hai chị em các nàng.

- Tối hôm qua em không về nhà.

Hạ Dĩnh lạnh như băng nói, nàng cầm lấy chén trà bên cạnh, nhấp nhẹ một ngụm trà.

Hạ Nhân không nói gì, đem túi thả xuống, cởi ra áo khoác, đi tới ghế tựa ngồi xuống.

- Lão già rất tức giận.

Hạ Dĩnh âm thanh mang theo một tia ẩn nhẫn, nàng tính khí luôn luôn không tốt, bất luận là đối với người nào cũng vậy, cũng chỉ có Hạ Nhân mới có thể làm cho nàng như vậy ẩn nhẫn kiềm chế.

Hạ Nhân nhún vai một cái,

- Tôi đã là người trưởng thành rồi, ông ta sẽ không cho rằng còn có thể khống chế tôi chứ?

- Không thể sao?

Hạ Dĩnh ánh mắt lập tức trở nên sắc bén, nhìn thẳng vào Hạ Nhân. Hạ Nhân đánh giá nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, trong lòng có chút hổ thẹn. Nàng có thể nghĩ đến, lấy tính tình của ông ta, nàng không trở về nhà, như vậy hiển nhiên sẽ đem toàn bộ đều phát tiết ở trên người Hạ Dĩnh.

- Những người em sắp xếp bên cạnh ông ta toàn bộ đều bị phát hiện rồi.

Hạ Dĩnh thanh âm nhàn nhạt, vẻ mặt cũng như thường. Hạ Nhân sắc mặt thế nhưng biến đổi liên tục. Đây đều là nàng bỏ ra mấy năm tâm huyết tích lũy giao thiệp mới đạt được, đều là những thân tín bên cạnh ông ta, làm sao lại bị phát hiện?

Hạ Dĩnh tựa hồ có thể nhìn thấu ý nghĩ của nàng,

- Ông ta đa nghi, em không phải chưa từng lĩnh hội qua.

Hạ Nhân sâu sắc hít một hơi,

- Thôi, người không còn dùng được đến cuối cùng vẫn là bị loại trừ.

Hạ Dĩnh nghe nàng nói như vậy ngược lại có chút vui mừng, nàng để chén trà xuống, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn:

- A Nhân, nói cho tỷ tỷ, tối hôm qua em đi đâu vậy?

Hạ Nhân có chút thản nhiên, nàng cười cười:

- Đi chỗ nào? Hừ, chị lại còn phải hỏi tôi? Nhất cử nhất động của tôi không phải chị đều biết hết sao?

Hạ Dĩnh nắm chặt tay, đôi mắt đẹp híp lại:

- Lại là Trầm Thước Hi, em biết cô ta có lai lịch ra sao hay không mà dám cùng với cô ta thân cận như thế?

Hạ Nhân vừa nghe lời này lập tức không vui ,

- Bất luận làm sao, nàng cũng sẽ không hại tôi, không giống một số người, trước mặt thì đối với tôi thật tốt, sau lưng lại đâm một nhát, làm chút chuyện khiến người ta khó có thể chịu đựng.

Chén trà trong tay Hạ Dĩnh rơi xuống đất, nàng bật người đứng dậy, hai mắt đỏ đậm nhìn Hạ Nhân:

- Chuyện năm đó, em nói cho chị biết chị phải giải thích bao nhiêu lần thì em mới tin tưởng chị? Ban đầu chị cũng là không biết chuyện.

Hạ Nhân thiếu kiên nhẫn phất phất tay,

- Được rồi, đều qua lâu như vậy rồi, có nói nữa cũng vô dụng. Tỷ tỷ tốt của tôi, chị rất nhàn nhã sao? Không cần phải xử lý mớ hỗn độn kia của chị sao?

Hạ Dĩnh nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Nhân,

- Em đều biết hết rồi ?

Hạ Nhân xem thường nở nụ cười, Hạ Dĩnh có thể âm thầm trong bóng tối giám sát nàng, nàng làm sao không thể?

Hạ Dĩnh nhìn chằm chằm Hạ Nhâm một hồi lâu, nàng nhẹ thở dài một hơi,

- Em chung quy vẫn là không tin chị.

Hạ Nhân nhíu mày:

- Không tin tưởng chị? Là bác sĩ Tống nói ?

Hạ Dĩnh nghe xong lời này, một đôi mắt sáng rỡ nhìn nàng,

- Bác sĩ Trầm quả thật có chút thủ đoạn, những bằng hữu của cô ta đúng là cũng có chút tác dụng.

Lời này để Hạ Nhân nghe xong trong lòng bỗng cả kinh, chẳng lẽ Hạ Dĩnh định thông qua Tống Niên Niên đánh chủ ý gì lên Trầm Thước Hi? Thủ đoạn của Hạ Dĩnh người khác có thể không biết, nhưng nàng thì quá rõ ràng. Hạ Hình sở dĩ dám buông tay đem công ty bao nhiêu năm tâm huyết đều giao cho Hạ Dĩnh, thì chính là vừa ý năng lực xuất chúng cùng thủ đoạn độc ác của nàng ta. Hạ Hình luôn nói Hạ Dĩnh cực kỳ giống hắn lúc còn trẻ, chỉ có nhân tài như vậy có thể làm nên đại sự.

Ánh mắt phỏng đoán cũng hoài nghi của Hạ Nhân rơi vào trong mắt Hạ Dĩnh, nàng u ám thở dài:

- A Nhân, em là đang hoài nghi chị sao?

- Không nên sao?

Hạ Nhân hỏi ngược lại, Hạ Dĩnh lắc lắc đầu cười khổ, con mắt có chút ướŧ áŧ:

- Chị đem em so với sinh mệnh của bản thân còn trọng yếu hơn, như thế nào chị có thể thương tổn em?

Nói xong, nàng nhấc lên túi xách, chậm rãi đi ra ngoài, bóng lưng u ám lại thống khổ.

Hạ Nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Dĩnh, không nhịn được cau mày, chân của chị ấy là bị làm sao?

* * * * * *

Tống Niên Niên ở trong xe nghe nhạc huýt sáo chờ Hạ Dĩnh trở ra, không tới một tiếng đồng hồ, liền nhìn thấy Hạ Dĩnh kéo theo thân thể điêu tàn đi tới.

Tống Niên Niên mở cửa xe, nhìn nàng:

- Làm sao, lại bị ai chọc rồi?

Hạ Dĩnh liếc nàng một cái, không nói cái gì, tức giận lên xe.

Tống Niên Niên vừa khởi động xe, vừa nói:

- Tôi đã nói rồi , thân thể không tốt liền không cần đến ăn khổ, hiện tại thì tốt rồi, cả nhân lẫn tâm đều ăn khổ, nửa người đều muốn phế rồi.

Hạ Dĩnh nhẹ tay xoa xoa đầu gối, không nói một lời.

- Đi chỗ nào?

Tống Niên Niên hỏi, Hạ Dĩnh nhàn nhạt nói:

- Tùy tiện, không đi công ty.

- Cái kia đi nhà tôi?

Tống Niên Niên cười hì hì nhìn Hạ Dĩnh, Hạ Dĩnh mặt không cảm xúc nhìn nàng một cái,

- Tùy tiện.

- Cô không nên như vậy có được hay không?

Tống Niên Niên thở dài, nhìn Hạ Dĩnh bộ dạng muốn chết không muốn sống nói:

- Tôi phát hiện , cô người này bình thường nhìn lãnh khốc vô tình, bất cứ chuyện gì tựa hồ cũng không cách nào làm cho cô lui bước, nhưng mà Hạ Nhân xác thực là nhược điểm trí mạng của cô, nhưng thế này cũng là không được, hai người dù sao cũng là chị em.

- Chị em?

Hạ Dĩnh cười lạnh,

- Cô cùng bác sĩ Trầm không phải đã sớm đem toàn bộ thông tin của tôi điều tra tung trời rồi sao? Chúng tôi đến cùng có phải là chị em hay không, chẳng lẽ cô không biết?

- Tuy nói không phải thân ruột thịt, nhưng trên mặt luân lý . . . .

Tống Niên Niên nhìn Hạ Dĩnh đen mặt bèn lựa chọn câm miệng, Hạ Dĩnh sắc mặt tái nhợt, liền ngay cả môi cũng không còn màu sắc.

Tống Niên Niên không nhịn được hỏi:

- Này, tối hôm qua là đã quỳ bao lâu?

Hạ Dĩnh liếc nàng một chút, Tống Niên Niên nhíu nhíu mày:

- Làm sao? Cô thật sự cho rằng tôi lừa cô? Tuy rằng ở phương diện tâm lý học phân tích tôi không bằng Thước Hi, nhưng ở phương diện hành vi học tôi dù sao cũng coi như là cái chuyên gia.

- Chuyện không liên quan tới cô.

Nói xong lời này, Hạ Dĩnh liền tựa ở ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

Tống Niên Niên nhìn nàng như vậy cũng không tiện nhiều lời, chỉ là tắt nhạc, lẳng lặng lái xe. Những năm gần đây, cô cùng Trầm Thước Hi gặp đủ loại kiểu dáng bệnh nhân, các nàng có một đặc điểm chính là ăn năn hối hận, thậm chí đem sự tình bé như hạt vừng phóng đại ra vô hạn, vừa khiến người ta thương xót lại vừa khiến người ta tức giận, thế nhưng nữ nhân này thật là "vịt chết cứng mỏ", chết sống thế nào cũng không chịu nói. Cô giống như một màn đêm đen kịt trống rỗng, nội tâm thê lương thống khổ đến đáng sợ, lại còn tự miễn cưỡng bản thân, cứng rắn chịu đựng, cô độc ôm lấy tất cả mọi chuyện, đến hiện tại, Tống Niên Niên rất muốn biết, cô đến cùng trải qua cái gì? Giữa cô và Hạ Nhân đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng cũng không đem Hạ Dĩnh mang về nhà mình, Tống Niên Niên trực tiếp đem xe chạy đến phòng làm việc.

Hạ Dĩnh mở mắt ra, nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh, tựa hồ cũng không kinh sợ.

- Vào trong ngồi một chút?

Tống Niên Niên thăm dò hỏi, dù sao cô biết ở trong lòng Hạ Dĩnh, Trầm Thước Hi cũng đã bị đem coi như quân địch, đối với việc nàng xuất hiện tại địa phương này nhất định trong lòng sẽ mang theo một chút khúc mắc, Tống Niên Niên bổ sung,

- Hôm nay bác sĩ Trầm bận bịu những việc khác, sẽ không ở nơi này.

Hạ Dĩnh thế nhưng bất động thanh sắc gật gật đầu, thậm chí còn nhếch miệng tạo nên một nụ cười, chuyện này ít nhiều khiến Tống Niên Niên cảm thấy hoảng sợ.

Tiến vào phòng làm việc, Hạ Dĩnh nhìn chung quanh một lần, Tống Niên Niên rót cho cô một chén trà nóng,

- Thế nào, lãnh đạo thị sát xong có thấy thoả mãn không?

Hạ Dĩnh tiếp nhận trà, không mặn không nhạt nói:

- Khó trách.

Người bình thường nghe nói như thế nhất định sẽ như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, Tống Niên Niên nhưng sờ sờ cằm, cười nói:

- Khó trách bác sĩ Trầm có thể lọt vào mắt của muội muội cô?

Nguyên bản còn đang khá tốt, vừa nghe lời này, Hạ Dĩnh lập tức đổi sắc mặt, Tống Niên Niên cũng rất thức thời nói sang chuyện khác,

- Tôi nghe nói cô từng học bổ túc một khóa tâm lý học ở trường đại học ở California.

Hạ Dĩnh lẳng lặng uống trà,

- Cô biết rất nhiều.

- Tôi chỉ là không nghĩ tới Hạ tổng của chúng ta không chỉ từng trải, mà ngay cả năng lực cùng bằng cấp cũng làm cho người khác như thế ước ao.

Tống Niên Niên trong lúc nói chuyện liền cởϊ áσ khoác, cô tựa hồ rất yêu thích màu xanh lam, bên trong là một cái áo sơ mi màu xanh da trời nhàn nhạt, khiến cho cả người toát ra khí thế mười phần.

- Vẫn là thực hâm mộ những người xuất thân chính quy như cô và Trầm Thước Hi, loại "bán đạo xuất gia" giống như tôi, coi như là có cố gắng thế nào, kiến thức căn bản cũng vẫn là so với các người kém xa.

Lời khen tặng vừa rồi của Tống Niên Niên khiến người khác nghe vào tai cũng không cảm thấy quá mức lộ miễu, Hạ Dĩnh câu được câu không đáp lại, tầm mắt khẽ đảo quan sát kiến trúc bên trong phòng. Phòng làm việc này củaTrầm Thước Hi xác thực cùng những phòng khám tâm lý bình thường không giống nhau, điểm đặc sắc ở đây chính là ở một chữ "Khải" (开), các chỗ khác đều sẽ khiến người ta cảm thấy giống như một màu xám tro nhờ nhờ, còn chưa có tiến hành trị liệu thì đã cảm thấy nặng nề u ám, tâm tình cảm giác cũng vì thế mà bị đè nén, nhưng nơi này ngược lại là rộng rãi sáng sủa, nói là đây là địa phương dùng để nghỉ dưỡng giải sầu cũng không quá.

- Tôi thấy Hạ tổng có vẻ như rất hứng thú với nơi này, có hay không muốn vào bên trong nhìn một chút?

Tống Niên Niên chính là có ý định đem Hạ Dĩnh dẫn vào bên trong, lúc nào cả cơ thể cũng trong trạng thái căng cứng đa nghi khắp nơi có lẽ là lý do khiến cả thể xác lẫn tinh thần của Hạ Dĩnh mệt mỏi, nàng gật gật đầu, theo Tống Niên Niên đi vào trong.

Đi về tận cùng bên trong gian nhà có một lối đi nhỏ dẫn vào phòng trong, bao quanh phòng đều là hắc diệu thạch, Hạ Dĩnh lẳng lặng nhìn, nhìn cũng thấy nơi này nhất định là không giống với các phòng khác.

.

Mở ra cửa phòng, trong phòng đen thùi một mảnh, Tống Niên Niên mở đèn, cười nói:

- Nơi này là phòng tài liệu, từ khi tôi cùng Thước Hi thành lập phòng làm việc này tới nay, toàn bộ gia sản đều được giữ ở nơi này, có chút loạn, lúc không có việc gì làm chúng tôi cũng hay tới đây xem vài bộ phim này nọ.

Hạ Dĩnh ngoắc ngoắc khóe môi, cặp mặt giống như muốn xuyên thủng nhìn chằm chằm Tống Niên Niên:

- Bác sĩ Tống là muốn cùng tôi xem phim?

- Không được sao?

Tống Niên Niên nhíu mày, Hạ Dĩnh không lên tiếng, tìm một chỗ ghế tựa ngồi xuống.

Tống Niên Niên thế nhưng lại chỉ chỉ một cái ghế dài bên cạnh,

- Ngồi đây đi, thoải mái.

Hạ Dĩnh gật đầu, đi tới, đối với việc cô hiếm thấy mà thuận theo, Tống Niên Niên thở phào một hơi, thôi miên vốn là không phải lĩnh vực cô am hiểu nhất, nhưng mà lúc này nếu để Trầm Thước Hi xuất hiện hiển nhiên sẽ khiến cho Hạ Dĩnh cảm thấy phản cảm, đã như thế, không bằng bản thân tự thân vận động, mà đối với một người có nền tảng tâm lý học cơ bản mạnh mẽ như Hạ Dĩnh mà nói, triển khai thôi miên thì là đã khó càng thêm khó .

Tống Niên Niên hạ xuống màn chiếu lớn, cô nhìn Hạ Dĩnh,

- Cô chờ một chút, tôi đi lấy chút điểm tâm cùng nước trà.

Hạ Dĩnh gật gật đầu, không có tinh thần gì ngồi tựa mình trên ghế dài.

Tống Niên Niên bởi vì lo lắng cho Hạ Dĩnh, nên đi nhanh về nhanh, bưng theo nước trà cùng bánh ngọt, trong tay còn mang theo một hòm thuốc nhỏ đi vào .

Hạ Dĩnh nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào trên hòm thuốc, Tống Niên Niên cười cười, đem nước trà cùng bánh ngọt đặt ở bên trên khay trà cạnh tay Hạ Dĩnh,

- Nhân sinh là để hưởng thụ, hưởng thụ nhiều chút, có thể những đau khổ kia liền cũng nhanh quên đi một chút.

Hạ Dĩnh không cảm xúc nói:

- Bác sĩ Tống thực là tốt số.

Tống Niên Niên đã quen ngữ khí nói chuyện như vậy của Hạ Dĩnh, cô ngồi xổm người xuống, xắn tay áo lên, mở ra hòm thuốc, một bên tìm kiếm một bên nói:

- Cô tựa hồ rất yêu thích màu đen, từ khi tôi biết cô đến hiện tại, y phục của cô đều là màu đen, có lý do gì sao?

Hạ Dĩnh thẳng thắn dứt khoát không thèm phản ứng với Tống Niên Niên, con mắt đảo quanh quan sát bốn phía.

Tống Niên Niên theo thói quen vẫn tiếp tục lải nhải,

- Dựa trên tâm lý học mà nói, màu sắc đều có ám chỉ ý nghĩa riêng, giống như là Trầm Thước Hi, yêu thích màu trắng, cả người toát ra cảm giác "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn", mà giống như Hạ Nhân yêu thích màu hồng phấn, tính cách nhiệt liệt cảm xúc tràn trề, mà giống như tôi yêu thích màu xanh lam, luôn ngóng trông về bầu trời tự do tự tại, còn màu đen của cô thì ——

Hạ Dĩnh nhàn nhạt nói tiếp, âm thanh chầm chậm:

- Màu đen là màu sắc còn lại cuối cùng khi mà thiên địa vạn vật sa vào cảnh đọa lạc.

. . . . . . .

Tống Niên Niên bị nghẹn đến nói không ra lời, cô thẳng thắn dứt khoát cầm rượu thuốc để sát vào chân Hạ Dĩnh.

- Cô làm cái gì?

Hạ Dĩnh lập tức trở nên cảnh giác, dưới váy hai chân nhanh chóng khép chặt lại, như thế này ngược lại là Tống Niên Niên ngoài dự liệu,

- Thoa rượu thuốc cho cô a~

- Không cần!

Hạ Dĩnh cứng ngắc cự tuyệt, đầu cũng quay sang một bên khác.

Tống Niên Niên cho rằng cô là cảm thấy thật ngượng ngùng, cười cười:

- Không có chuyện gì, đều là nữ nhân, sợ cái gì.

Hạ Dĩnh không nói lời nào, quay đầu, con mắt đen nhánh như mực nhìn chằm chằm Tống Niên Niên không chớp cái nào, tuy rằng không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt lộ ra cảm giác "Cô dám chạm tôi một cái tôi liền gϊếŧ chết cô" đã đại biểu tất cả.

Nhìn cô như vậy, Tống Niên Niên tuy rằng giật mình lại thêm chút kinh ngạc, nhưng am hiểu nghe lời đoán ý vậy nên cô rất nhanh điều chỉnh trạng thái, cười cợt nói:

- Được rồi, tôi biết Đại tiểu thư như cô thân thể mềm mại quý giá, không thể để cho người tùy tiện đυ.ng chạm, nhưng nhìn lại chính cô tự mình thoa được sao? Coi như là tôi tình nguyện hầu hạ cô đi?

Hạ Dĩnh liền như vậy nhìn Tống Niên Niên, Tống Niên Niên xem bầu không khí lúng túng, đứng dậy đi lên chỗ điều khiển, cô hỏi:

- Muốn xem cái gì? Chỉ cần không liên quan đến chuyên cơ mật, cái gì cũng có thể.

Lúc này, trong lòng Tống Niên Niên đã sớm quay cuồng long trời lở đất, lại nói lấy năng lực gia thế nhà Hạ Dĩnh hẳn là sẽ không bao giờ phải chịu nguy hiểm gì mà phải tuyệt đối an toàn mới đúng, thể nhưng biểu hiện vừa nãy của cô, rõ ràng là đã chịu đựng qua đả kích gì đó mà đến bây giờ qua đi lâu như vậy trong lòng vẫn tồn tại sợ hãi.

Hạ Dĩnh không hề nghĩ ngợi liền nói:

- Xem quá trình tiếp thu trị liệu của Hạ Nhân.

Tống Niên Niên: . . . .

Hạ Dĩnh nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tống Niên Niên, khẽ hừ lạnh một tiếng,

- Làm sao, cho rằng tôi sẽ không biết?

Tống Niên Niên lắc lắc đầu thở dài,

- Được, xem thì xem.

Việc Trầm Thước Hi biết được cô đem Hạ Dĩnh đưa đến nơi này là điều không khó đoán, nhưng dựa vào quan hệ của hai người cũng như thông qua trao đổi từ trước, cô tin tưởng nàng sẽ không hề tức giận.

Trước khi mở băng ghi hình, Tống Niên Niên trước tiên chọn một bài nhạc nhẹ nhàng mở lên, Hạ Dĩnh bất mãn tựa trên ghế dài, tóc dài xõa xuống, ánh đèn chiếu ở trên mặt, cả người so với trong ngày thường nhu hòa đi không ít.

Chờ băng ghi hình của Hạ Nhân được bật lên, Tống Niên Niên đi tới gần Hạ Dĩnh ngồi xuống, giải thích:

- Hạ Nhân coi như không tệ, nàng tin tưởng Trầm Thước Hi, vì lẽ đó rất nhanh thì liền tiến vào trạng thái thôi miên.

Hạ Dĩnh nhìn trên màn ảnh lớn khuôn mặt căng thẳng của Hạ Nhân, "Ừ" một tiếng. Khuôn mặt này từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn qua vô số lần, quyến rũ cũng được, yêu diễm cũng được, nàng tựa như là anh túc, một khi đã nhiễm làm sao cũng không bỏ được, có thể yêu nàng liền yêu đi, từ xưa đến nay đều không hối hận, bất luận Hạ Nhân đối với cô ra sao, bất luận kết quả như thế nào, Hạ Dĩnh đều kiên trì giữ vững suy nghĩ của bản thân.

Tống Niên Niên kỳ quái nhìn cô,

- Cô không thấy kinh ngạc sao?

- Tôi tại sao lại phải thấy kinh ngạc?

Hạ Dĩnh hỏi ngược lại, Tống Niên Niên liếʍ liếʍ môi,

- Cô dù gì cũng đã học qua tâm lý học, cô ——

- Tôi cũng không am hiểu thực tiễn.

Hạ Dĩnh trực tiếp đánh gãy lời cô, ánh mắt rơi vào trên màn ảnh lớn, ánh mắt nhìn Hạ Nhân đều là si mê quyến luyến, Tống Niên Niên tự nhiên là nhìn thấy, cô thở dài một hơi, ở một bên chậm rãi giải thích:

- Đây mới là trạng thái bắt đầu, bởi vì Hạ Nhân có chút sốt sắng, vì lẽ đó Trầm Thước Hi trước giả vờ đem nàng đuổi đi, để nàng thả lòng thần kinh.

Hạ Dĩnh chỉ là bình tĩnh nhìn màn ảnh, không nói một lời.

Tống Niên Niên quan sát vẻ mặt của nàng, nói tiếp:

- Cô xem, thuận theo lời Trầm Thước Hi, thân thể của nàng đang bắt đầu thả lỏng, thả lỏng —

Tiềm thức của Hạ Dĩnh theo lời Tống Niên Niên mà dần dần thả lỏng, Tống Niên Niên không tiếng động nhẹ thở một hơi.

- Thời điểm này chính là thích hợp nhất, Trầm Thước Hi bắt đầu đi lấy đồng hồ rồi.

Thanh âm Tống Niên Niên rất mềm rất nhẹ, hai mắt Hạ Dĩnh bắt đầu thất thần.

Tống Niên Niên nói tiếp:

- Khoảnh khắc lấy đồng hồ đem ra, hãy đem sự chú ý của cô đặt lên trên nó.

Trong lúc vô tình, Tống Niên Niên bắt đầu thay đổi chủ ngữ, cô tự nhiên là hữu tâm, nhưng Hạ Dĩnh hình như không có phát giác đến.

Hạ Dĩnh tâm tình đã có chút tan rã, cô nỗ lực mở to mắt,

- Là vỏ bên ngoài sao?

Tống Niên Niên gật đầu, Hạ Dĩnh lẩm bẩm nói nhỏ:

- Mặt bên trên có nhiều chữ rất kỳ quái . . . .

Tống Niên Niên theo ánh mắt Hạ Dĩnh tầm nhìn rơi vào trên màn ảnh,

- Xác thực là vậy, điểm này cũng chính là chỗ đặc biệt của nó.

Nói xong, Tống Niên Niên trừng trừng mắt cũng nhìn chằm chằm vào cái mặt đồng hồ, chẳng lẽ Hạ Dĩnh nhìn ra gì rồi?

Ngay sau đó, trên màn ảnh Trầm Thước Hi cũng đã chính thức tiến vào trạng thái thôi miên, "Mười, chín, tám . . . . ."

Theo chữ "Một" bật thốt ra, trong phòng mọi thứ tựa hồ càng thêm hỗn loạn, thân thể tựa hồ vẫn luôn căng thẳng kia đang dần chậm rãi thả lỏng, con mắt cũng thuận theo đó mà nhắm lại.

Dần dần, tâm tư bắt đầu phiêu dạt, hết thảy đều trở nên rõ ràng rồi lại trở nên mơ hồ . . . . . .

Không biết qua bao lâu, không biết đã bị hỏi bao nhiêu vấn đề, trong đầu từng bí mật bị đào lên một lớp lại một lớp, thuận theo một âm thanh cấp thiết,

- Năm, bốn, ba, hai, một, tỉnh lại!

Người mới vừa bị thôi miên bỗng giật mình choàng tỉnh, từ trên ghế salon thẳng tắp ngồi dậy, mờ mịt nhìn tất cả xung quanh.

Không biết tiến vào từ lúc nào Trầm Thước Hi một mặt âm trầm, mà bên cạnh là Hạ Dĩnh đang lạnh lùng cười, hai tay ôm trên bờ vai, tựa như đem xem cuộc vui, nhìn trên ghế salon ngồi một cục - Tống Niên Niên.

Tống Niên Niên nhìn Trầm Thước Hi lại nhìn Hạ Dĩnh, cô rùng mình một cái, tựa hồ không tin vào bản thân, hỏi:

- Vừa rồi . . . . Là tôi bị thôi miên ?

Trong ấn tượng vẫn luôn mê man uể oải, Hạ Dĩnh bây giờ hưng phấn bừng bừng, cô nhìn Tống Niên Niên, nở nụ cười khiến người ta nhìn không thấu:

- Bác sĩ Tống, thế nào? So với bác sĩ Trầm mà nói, có thấy kỹ thuật của tôi thế nào?