Chương 15

Trương Hiểu Dung lúc này cũng nghe được tiếng ồn, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, kéo Mộc Dương theo sau, sau đó mỉm cười với mấy người: “Hôm qua Dương Dương suýt c.h.ế.t đuối vì sặc nước, hôm nay lại ngã đầu, cho nên mới nói bậy bạ như vậy. "

Mộc Dương hất tay Trương Hiểu Dung ra, ánh mắt nóng rực nhìn Mộc Khai Kim: “Hôm qua cháu bị sặc nước, là do chị Hoan Hoan đẩy cháu xuống.

Hôm nay cháu ngã đập đầu vì hỏi bà nội có phải muốn bán cháu cho tên ngốc kia không, cháu không tin ông lại làm như vậy với cháu, ông nói xem có phải chị Hoan Hoan nói như vậy là bởi vì nhà này muốn bán cháu cho tên ngốc kia không?”

Giọng nói của Mộc Dương trong trẻo nhưng cao vυ"t, giọng điệu sắc bén chưa từng có.

Sắc bén tựa như con dao, xẻ đôi cả gia đình này.

Mộc Khai Kim cùng với những người khác ngơ ngác một lúc, sau đó cau mày, liếc nhìn Dương Thục Phương, sau đó quả quyết nói: “Cái gì mà kẻ ngốc chứ? Nhà ta đúng là muốn gả cháu đi, nhưng đâu phải gả cho kẻ ngốc nào, cũng đâu phải là bán người, đây là một cuộc đính hôn nghiêm túc!"

Sau đó ông lại nhìn về phía Dương Thục Phương: "Bà đã nói với con bé cái gì vậy?"

Dương Thục Phương lẩm bẩm, sau đó đổ hết trách nhiệm cho Mộc Hoan: “Tôi không có, là con bé Hoan Hoan kia, nó nói năng không kiềm chế, chắc chỉ là tùy tiện nói thôi. Ai ngờ con bé Dương Dương này lại tin thật chứ.”

Sau đó Dương Thục Phương liền hô: "Hoan Hoan, mau đi ra đây!"

Lúc Mộc Hoan đi ra, Dương Thục Phương lớn tiếng hỏi Mộc Hoan: "Hoan Hoan, nói thật cho ông nội cháu biết, ngày hôm qua cháu có đẩy Mộc Dương không? Hôm qua cháu nói với Mộc Dương những gì, là nói bậy đúng không?"

Mộc Hoan có chút rụt rè, nhưng lời nói lại rất chắc chắn: “Đương nhiên không phải cháu rồi! Đang nói chuyện thì cháu có nói đùa mấy câu, sau đó nó lo lắng đuổi theo cháu, cuối cùng ngã xuống sống!

Sao có thể trách cháu được? Không phải nó vừa ngã xuống là cháu đã gọi người đến cứu nó ngay rồi sao? Cánh tay của cháu còn bị nó làm xước nữa kìa!"

Mộc Hoan vừa nói vừa vén tay áo lên, quả nhiên có vài vết xước.

Nghe được lời này, Mộc Dương gần như bật cười.

Cũng chỉ là trò diễn xuất nhàm chán mà thôi.

Mộc Dương đương nhiên biết bọn họ đang định nói cái gì, chỉ sợ mấy người Mộc Khai Kim sẽ thật sự tin tưởng bọn họ.

Nhưng biểu hiện của bọn họ như vậy có lẽ đúng thật là không biết đối tượng kết hôn của cô là kẻ ngốc.

Nếu không thì sao Mộc Khai Kim có thể nói như vậy được?

Mộc Dương cẩn thận suy nghĩ tính cách của Mộc Khai Kim, cảm thấy ông nội của mình cũng không vô liêm sỉ đến vậy.

Mộc Dương nhìn thẳng vào Trương Hiểu Dung: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Vừa rồi bà nội nói gì? Bà ấy đã nói gì với mẹ?"

Trương Hiểu Dung tuy hèn nhát nhưng không ngu ngốc.

Nghe được đám người Dương Thục Phương nói như vậy, bà lập tức hiểu ra, trở nên lo lắng: "Mẹ! Đó không phải là những gì mẹ đã nói với con trước đây! Nói cho con biết đi..."

Trương Hiểu Dung chưa kịp nói hết lời, Dương Thục Phương đã hét lên gay gắt: "Tôi đã nói gì với cô hả? Còn chưa dạy lại đứa con gái c.h.ế.t tiệt này sao? Cô không để tâm gì tới Hồng Tinh nữa à?"

“Nhà người ta toàn là người trí thức, gả qua đó không những được ăn sung mặc sướиɠ, còn có thể giúp được cho Hồng Tinh, tương lai việc học đại học của Hồng Tinh cũng là do hôn ước này quyết định!"

"Chuyện tốt như vậy tôi còn chưa để lại cho Hoan Hoan nữa!"

Dương Thục Phương bắt đầu khóc kể lể.

Bà ta ngồi bệt xuống đất, khua tay múa chân, tru lên: “Tại sao tôi lại nuôi phải loại vô ơn như vậy chứ, tôi làm gì cũng là vì cái nhà này, vậy mà nỡ lòng nào đối xử với tôi như vậy, sao tôi lại khổ như vậy."

Nghe tiếng gào thét của Dương Thục Phương, Mộc Dương cảm thấy như đang xem một vở kịch vậy.

Thành thật mà nói, cô chưa bao giờ chứng kiến

màn kịch nào như vậy trước đây.

Đã ăn cướp còn la làng, muốn trả đũa cô sao?