Chương 5: Chó Là Chó, Vĩnh Viễn Cũng Không Thể Trở Thành Người (2)

Chỉ cần nghĩ đến chính mình ban đầu làm chó đi theo sau mông người này, Tô Dương liền không nhịn được tức giận trong lòng, nhục nhã Tô Thần mới có thể khiến hắn cảm thấy bù đắp tôn nghiêm, mới có thể khiến hắn thoải mái.

Mấy chục người đứng ở sau lưng Tô Dương, ai nấy xoa tay, ánh mắt hung ác nhìn Tô Thần ở trước mặt.

Có thể nhục nhã thiên tài cũ của gia tộc, đối với bọn họ tuyệt đối là việc cực kỳ sảng khoái.

Hiện tại chuyện bọn họ cần làm là lấy lòng Tô Dương, như vậy mới có thể thu được lợi ích và chỗ tốt lớn nhất.

Giẫm đạp Tô Thần mới có thể có được sự coi trọng của Tô Dương.

"Tô Dương, trước đây ngươi là chó, bây giờ vẫn là chó, còn về việc ngươi muốn sủa hai tiếng thì cũng phải nhìn xem răng nanh của mình đủ bén hay không."

Bị mắng là chó ở trước mặt đám đông, Tô Dương nổi giận, âm thanh lạnh băng nói: "Tô Thần, ngươi còn dám cuồng như thế, thật sự cho rằng mình còn là đệ nhất thiên tài trước kia của gia tộc à? Hôm nay ta muốn ngươi làm chó, quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta."

"Đánh phế hắn cho ta."

"Vâng!"

Mấy chục người cùng nhau tiến lên, căn bản mặc kệ mọi việc, dù sao có xảy ra sự cố gì thì đã có Tô Dương gánh lấy. Hôm nay, Tô Dương tuyệt đối có mặt mũi nhất trong Tô gia.

Ai dám trêu chọc Tô Dương chứ?

Dù là gia chủ cũng muốn lấy lòng Tô Dương.

Một khi Tô Dương đi tới Tô tộc tu luyện, sau này nhất định có thể trở thành cường giả, ngạo thị Bàn U Thành, đến lúc đó, gia tộc còn phải dựa vào Tô Dương.

Chó cậy thế chủ.



Ánh mắt của Tô Thần vô cùng lạnh lẽo, cho dù là đường huynh đệ, trước hiện thực tàn khốc đều kém cỏi như vậy.

Mình khi ấy, ai dám khıêυ khí©h?

Thấy chính mình gặp chuyện không may thì lập tức lộ ra răng nanh, muốn hung hăng nhục nhã mình, bỏ đá xuống giếng.

Tô Thần bước ra một bước dài, bóng dáng của hắn nháy mắt biến mất tại chỗ.

Dùng ngón tay thay kiếm, kiếm khí bén nhọn bá đạo trông cực kỳ lạnh lẽo vào buổi hoàng hôn.

Mấy chục người còn chưa tới gần, chớp mắt vang lên tiếng la hét thảm thiết, kiếm khí tung hoành bao phủ mỗi một người, tay cụt chân cụt văng tứ tung, máu tươi lập tức nhiễm đỏ mặt đất.

Tàn ảnh thoáng hiện, bóng dáng của Tô Thần dần tụ lại, nhưng mấy chục người vừa rồi còn khoẻ như vâm, bây giờ toàn bộ đã biến thành thi thể, mùi máu tanh gay mũi lan tràn ra, dọa Tô Dương liên tục lui về phía sau.

Tô Thần vẫn mạnh như thế.

Tô Dương cố nén khϊếp sợ và hoảng loạn trong lòng, không ngừng tự nói với mình, Huyết Luân của Tô Thần hiện giờ đã vỡ nát, tu vi đã rớt xuống Tiên Thiên cảnh rồi.

Mà hắn đã thành công Trúc Cơ, muốn trấn áp Tô Thần không là vấn đề gì.

Hắn không muốn làm chó nữa.

Hắn muốn nhìn xuống Tô Thần.

"Tô Thần, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, chênh lệch giữa ngươi và ta rốt cuộc lớn đến cỡ nào!"

Oong!

Huyết mạch trong cơ thể cuồn cuộn, Huyết Luân được ngưng tụ ra trên đỉnh đầu, một bóng kiếm màu vàng nhạt hiện lên trong Huyết Luân, phát ra kiếm ý sắc bén.



"Từ khi ta thức tỉnh Huyết Luân, ngươi là người đầu tiên nếm thử nó."

Huyết Luân?

Tô Thần cười lạnh một tiếng, trên đỉnh đầu tản mát ra huyết mạch khí tức, một Kiếm Huyết Luân cũng ngưng tụ ra, ẩn chứa uy năng vượt xa Tô Dương.

Đẳng cấp Huyết Luân bị áp chế khiến cho sắc mặt của Tô Dương chợt thay đổi.

Khuôn mặt hắn lộ vẻ khó tin, khϊếp sợ quát ầm lên: "Không thể nào, không phải Huyết Luân của ngươi đã bị Tô Hạo phế bỏ rồi sao? Làm sao có thể lại tập hợp Huyết Luân được chứ!"

Trong giọng nói hoảng loạn tràn ngập không tin, toàn bộ người ở khắp đại lục đều biết một việc, đó là bất kỳ võ giả nào, chỉ cần Huyết Luân vỡ nát thì sẽ không thể lại tập hợp lần nữa.

Tô Thần đã làm bằng cách nào?

Gia tộc không thể nào truyền ra tin tức giả, hôm qua hắn cũng đã nhìn thấy Tô Thần bị thương nặng, Huyết Luân quả thật đã vỡ nát.

"Chó là chó, vĩnh viễn cũng không thể trở thành người."

Trên gương mặt ngạc nhiên của Tô Dương tràn ngập sợ hãi, giờ phút này hắn đã sợ thật rồi, vội vàng nói: "Tô Thần, ta đã được mời đến Tô tộc, sau đó sẽ đi tới Tô tộc tu luyện, nếu ngươi dám đυ.ng vào ta, trước không nói tới gia tộc, dù chỉ là lửa giận của Tô tộc thì ngươi cũng không thể chịu đựng nổi!"

Dùng Tô tộc để uy hϊếp chính mình?

Tô Dương bước ra một bước, bóng dáng của hắn giống như ma quỷ, chớp mắt đã ngưng tụ ở trước mặt Tô Dương, trong đôi mắt lạnh lùng không có chút dao động tình cảm nào. Chuyện lần này khiến cho hắn thấy rõ bộ mặt của rất nhiều người.

Dịch : vietanh1766

( liệt dương thiếu gia )