Chương 8: Ta Thỏa Mãn Yêu Cầu Của Ngươi (2)

"Gia gia, ân oán giữa ta và Tô Hạo sẽ không liên lụy đến gia tộc, bắt đầu từ bây giờ, Tô Thần ta tự rời khỏi gia tộc, sẽ không phải là đệ tử của Tô gia nữa, sau đó sẽ rời đi Tô gia. Việc này không liên quan đến phụ thân, xin hãy đối xử tử tế với phụ thân."

Nghe được lời này, vẻ mặt của mọi người đều vô cùng chấn động, không ngờ rằng Tô Thần sẽ lựa chọn tự rời khỏi gia tộc.

Từng tiếng thở dài vang lên.

Người muốn bảo vệ gia tộc, nhưng ở trước mặt Tô tộc cường đại thì không có chút biện pháp nào.

Nhìn bóng dáng xoay người rời đi, Tô Uyên đau đớn nhắm mắt lại.

Đế Cốt vốn thuộc về Tô Thần, không chỉ bị Tô Hạo cướp đoạt, mà còn bị Tô tộc uy hϊếp, phải trơ mắt nhìn tôn tử rời khỏi gia tộc, hắn thân làm gia gia lại chỉ có thể chấp nhận.

"Mang Tô Huyền đi xuống chăm sóc thật tốt."

"Phụ thân, lẽ nào thật sự để cho Tô Thần tự rời khỏi gia tộc?"

"Dừng việc này ở đây, phân phó xuống, bất cứ kẻ nào cũng không được tự ý nghị luận chuyện này, người trái lệnh, gϊếŧ!"

"Vâng!"

. . . . .

Trong phòng băng.

Bốn mặt đều là từng khối băng to lớn, bảo trì trạng thái hàn băng quanh năm, trên khối băng lớn ở chính giữa đặt một cỗ quan tài bằng băng, toàn thân màu băng lam.

Trong quan tài băng có một nam tử trung niên đang nằm, dung mạo có bảy phần tương tự Tô Thần, lẳng lặng nằm giống như xác sống.

Bóng dáng của Tô Thần xuất hiện ở phòng băng.

Hắn nhìn quan tài bằng băng ở trước mặt, nhất là nam tử nằm trong quan tài băng, chậm rãi quỳ hai gối xuống.



"Phụ thân, hài nhi bất hiếu, bởi vì nguyên nhân đặc thù nên đã tự rời gia tộc, sắp rời khỏi gia tộc."

"Một ngày nào đó, hài nhi chắc chắn sẽ giúp phụ thân tỉnh lại."

Tô Chiến, từng là đệ nhất cường giả Đông Hoang, uy hϊếp các tộc và tông môn, bây giờ lại chỉ có thể nằm trong quan tài băng, biến thành xác sống.

Tô gia đã thử qua vô số phương pháp, nhưng đều không thể khiến cho Tô Chiến tỉnh lại.

Đột nhiên!

Huyết mạch Long Tượng trong cơ thể Tô Thần bắt đầu lăn lộn, một giọt tinh huyết Long Tượng bị ép ra ngoài thân thể, nhanh chóng dung nhập vào trong quan tài băng.

Một giây sau.

Trong quan tài băng truyền ra dao động mãnh liệt của Long Tượng, điên cuồng tràn vào trong óc Tô Thần tựa như thủy triều.

Ước chừng dung hợp nửa canh giờ, Tô Thần mới chậm rãi mở mắt ra.

"Cửu Long Cửu Tượng Thuật!"

Tô Thần có thể đoán ra huyết mạch Long Tượng đã bị phong ấn của chính mình, và Cửu Long Cửu Tượng Thuật mới vừa lấy được từ trong quan tài băng chắc chắn có bí mật không ai biết đến, thế nhưng phụ thân đã trở thành xác sống, không cách nào tự nói với mình.

Tiếng bước chân vang lên.

Tô Uyên đi vào, trông thấy tôn tử quỳ gối ở trước quan tài băng thì nặng nề thở dài trong lòng.

"Thần Nhi, ta đã liên lạc với viện trưởng Đông Hoang Học Viện, bởi vì năm đó phụ thân ngươi có ân với học viện, cho nên ngươi có thể đi tới Đông Hoang Học Viện để tu luyện, Tô tộc cũng không dám đắc tội với học viện này."

Nhìn ngọc bài gia gia đưa tới, mặt trên viết bốn chữ "Đông Hoang Học Viện", Tô Thần cũng không cự tuyệt.

Hắn hiểu rõ ý của gia gia, chỉ có tìm kiếm che chở cường đại mới có thể tạo ra thời gian tu luyện cho mình, có thực lực đi tới Tô tộc báo thù.



"Đây là hôn ước, tin tức của ngươi đã truyền tới hoàng thất, hoàng thất Kỷ gia muốn giải trừ hôn ước."

Tô Thần nhận lấy ngọc bài và hôn thư, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

Hoàng thất Kỷ gia Bàn Đỉnh, năm đó thấy phụ thân tung hoành Đông Hoang liền phái người hết lần này tới lần khác muốn liên nhân.

Đến nay theo Đế Cốt của chính mình bị cướp đoạt, hiện giờ càng là gặp phải uy hϊếp của Tô tộc, hoàng thất Kỷ gia cuối cùng ngồi không yên, lựa chọn hủy hôn ước.

Muốn hủy hôn?

Tô Thần đứng lên, ném ngọc bài và hôn thư vào trong nhẫn không gian.

Dù muốn hủy hôn thì cũng phải do chính mình hủy bỏ, chứ không phải là Kỷ gia.

Nhìn tôn tử chuẩn bị xoay người rời đi, sắc mặt của Tô Uyên có chút tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng lại cứng rắn nuốt xuống lời đã đến khóe môi, hắn không biết mình nên nói cái gì, dù sao cũng là hắn có lỗi với Thần Nhi.

Tô Thần không tiếp tục ở lại, rời khỏi gia tộc.

Hắn chuẩn bị đi thẳng tới Đông Hoang Học Viện, phải tranh thủ thời gian tu luyện cho chính mình.

Là học viện đệ nhất Đông Hoang.

Sự uy hϊếp của Đông Hoang Học Viện, dù là Tô tộc cũng không dám cứng đối cứng, tin tưởng Tô tộc cũng sẽ không vì Tô Hạo mà một mất một còn với Đông Hoang Học Viện.

Đường phố huyên náo, khắp nơi đều là tiếng hò hét.

Tô Thần không có tâm tư ngắm cảnh tượng phồn vinh.

"Úi chà, đây chẳng phải là Tô đại thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Bàn U Thành chúng ta sao?"

Giọng nói quái gở truyền đến, mấy chục người thanh niên vẻ mặt âm hiểm cười đi tới, ánh mắt của mỗi người nhìn về phía Tô Thần đều tràn ngập ý xấu.