Chương 22.1:

Hồng trà đá mướt hơi lạnh đắp động da^ʍ.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Ngọc Nhiêu bị nóng mà tỉnh lại, hơn nữa tay chân cô cũng không động đậy được, giống như bị thứ gì đó trói trặt.

Cô thử giật giật mấy cái mà không có tác dụng gì. Mở to mắt nhìn thì phát hiện ra ấy thế mà mình lại đang nằm trong l*иg ngực chú nhỏ ngủ.

Cô sợ tới mức đẩy mạnh chú nhỏ ra, lăn một vòng rồi ngồi dậy.

Cô quay đầu nhìn ra bên ngoài, xuyên qua bức màn, ánh sáng mỏng manh chiếu vào qua khe hở. May mắn trời cũng mới tờ mờ sáng, chồng cô chắc là chưa tỉnh đâu: “Sao vậy? Đi đâu đấy?” Hướng Minh Vũ cũng tỉnh, anh túm lấy Lâm Ngọc Nhiêu đang muốn xuống giường lại, kéo người ôm ghì vào ngực lần nữa: “Ngủ tiếp một lúc đi.”

“Anh không sợ anh trai anh phát hiện thật sao?” Lâm Ngọc Nhiêu bực bội đẩy anh ra, nhớ tới tối qua bôi thuốc xong cô đã muốn về phòng, kết quả anh lại sống chết không cho cô đi. Sau đó cô nghĩ hay thôi cứ nằm ngủ tí đi, chờ cho Hướng Minh Vũ ngủ say rồi thì cô tự về. Kết quả thì….

“Có gì đâu mà phải sợ.” Hướng Minh Vũ không cho là đúng, ngữ điệu và biểu cảm như thể chuyển chẳng có gì. Anh dùng cằm cọ cọ lên cổ thon của Lâm Ngọc Nhiêu, đám râu ria tua tủa cọ cho Lâm Ngọc Nhiêu ngứa ngáy. Không đợi Lâm Ngọc Nhiêu mắng anh, môi anh đã đi lên lấp khí môi cô. Cô bị chú nhỏ đè nặng trên người, môi lưỡi dây dưa bú ʍúŧ đầy sắc tình. Sáng sớm, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng môi lưỡi dây dưa trở nên rõ ràng lạ kỳ. Cũng may Lâm Ngọc Nhiêu vẫn còn giữ lại được chút lý trí, vào lúc bàn tay to của chú nhỏ lưu luyến rời khỏi vυ" đào mò xuống động da^ʍ kia, cô vội vàng đè tay anh lại.

Cô thở mạnh một hơi dài, nắm tay nhỏ thụi lên ngực anh: “Em phải về phòng.” Không thể để chồng cô đúng lúc bắt gặp được.

Lúc này di động của Hướng Minh Vũ cũng vang lên, cầm máy lên nghe thì ra là bên thương lái mua dưa hấu đã liên hệ từ trước. Thị trường thiếu hàng hóa, họ muốn có thể cắt dưa sớm đưa đi trước hai hôm

Hai anh em nhanh chóng sửa soạn một phen rồi ra ngoài. Lâm Ngọc Nhiêu cũng muốn đi giúp đỡ nhưng Hướng Minh Vũ nói đã thuê người rồi, không cần cô phải đi phơi nắng làm gì.

“Nếu như chị muốn đi thật, giữa trưa có thể mang cơm tới cho bọn em.” Hướng Minh Vũ đeo găng tay cao su vào, nhân lúc anh trai không chú ý nhanh chóng sờ sờ gương mặt chị dâu: “Chỉ cần làm cho em với anh trai thôi, những người khác không cần để ý,”

Lâm nhếch nhếch khóe môi đỏ mặt trừng anh, đi ra cửa lớn đứng nhìn theo hai anh em lái xe đi mất.

11h trưa, cô đóng gói đồ ăn vào hộp đựng, Lâm Ngọc Nhiêu xuất phát đi vào thôn.

Đang độ bán dưa, trong thôn chỗ nào cũng tấp nập nào là xe, nào là người, giống y như một phiên hội chợ.

Những chiếc xe tải lớn đóng dưa đều dừng ở chỗ bàn cân lớn. Sau khi Lâm Ngọc Nhiêu tới thì không tài nào tìm được Hướng Minh Vũ ở đâu. Anh đang đứng trong thùng xe của xe cẩu hàng, trong miệng ngậm điếu thuốc, đầu đội mũ rơm. 11h giờ trưa ánh mặt trời như thiêu đốt, anh vừa nói chuyện với người ta vừa không ngừng tiếp dưa hấu được người ném từ xe ba bánh sang. Trên người anh đổ mồ hôi ướt nhẹp từ lâu, mồ hôi trên mặt cũng rơi như mưa lớn. Cũng không biết người bên cạnh nói gì mà chọc cho anh cười khanh khách. Mà lúc anh cười rộ lên, mặt mày hớn hở, khóe môi khẽ nhếch mang theo vài nét trẻ con, xấu xa lại tùy tính.

Lâm Ngọc Nhiêu nhìn mà trong lòng thổn thức, nhớ tới người này lúc sáng trước khi ra khỏi nhà còn lặng lẽ sờ mặt cô. Lúc đó anh híp nửa mắt, biểu cảm rất xấu xa, dương dương tự đắc ra vẻ cho dù có bị anh trai bắt được cũng không sao cả.

Lâm Ngọc Nhiêu không khỏi khẽ cười một tiếng, cô chậm rãi đi tới gần xe cẩu, lại quay đầu tìm kiếm bóng dáng chồng mình. Cô nhìn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng gã đâu.

“Minh Vũ, đây không phải chị dâu của mày sao!” Có người phát hiện ra Lâm Ngọc Nhiêu, đột nhiên bị người điểm tên, Hướng Minh Vũ đang bận rộn bỗng khựng lại một cái, anh ngẩng đầu tìm tòi trong đám người, rất nhanh đã thấy được chị dâu mặc váy dài, đội mũ rơm xinh xeo xách theo l*иg cơm đứng đó.

Chương 22.1: Hồng trà đá mướt hơi lạnh đắp động da^ʍ.

Lâm Ngọc Nhiêu ngẩng đầu đối mặt với Hướng Minh Vũ. Anh cắn đầu mẩu thuốc cười thành tiếng, nhanh chóng chuyển xong dưa hấu trong xe ba gác. Sau đó lại cười cười với mấy người đang làm với mình ý bảo họ làm giúp, còn anh thì nhảy xuống xe, dẫn Lâm Ngọc Nhiêu tới chỗ râm mát.

“Anh chú đâu?” Lâm Ngọc Nhiêu được Hướng Minh Vũ kéo tới chỗ nệm rơm ngồi. Cô lấy khăn lông khô ra ném cho anh, để anh lau mồ hôi đi. Xung quanh đều là người, mọi người tò mò nhìn chằm chằm vào cô làm cô thấy rất ngại.

“Vẫn còn trong ruộng à!” Hướng Minh Vũ lung tung xoa mồ hôi vài cái, ngồi xuống cạnh Lâm Ngọc Nhiêu, tới gần nhìn chằm chằm cô. Anh nhìn mãi khiến Lâm Ngọc Nhiêu cảnh giác dịch sang bên một chút, trong miệng còn nhỏ giọng cảnh cáo: “Chú đừng có mà xằng bậy!”

Cô biết người này lá gan lớn, tùy hứng tới vô pháp vô thiên. Hướng Minh Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xeo của chị dâu bị anh nhìn tới đỏ bừng, tay đăt trên đùi cũng cuộn tròn lại vì căng thẳng, dáng vẻ quẫn bách thế này, đúng là chọc người thương mà. Anh muốn hôn cô một cái quá đi mất. Nhưng không thể dọa đến cô, tầm mắt anh đành quét ra sau lưng: “Vết thương trên lưng thế nào rồi? Còn đau nữa không?”

Lâm Ngọc Nhiêu trừng anh ngay: “Anh nhỏ giọng chút đi.” Cô chỉ chỉ hộp cơm: “Anh muốn ăn ở đây à?”

“Ừ.” Hướng Minh Vũ gật gật đầu, lại hỏi: “Chị uống nước không?”

“Không cần.”

“Em uống.” anh đứng dậy đi tới phụ cận mua hai chai hồng trà đá, tranh thủ lúc chị dâu không chú ý nhét hai chai nước còn bọc hơi lạnh xuống dưới váy chị dâu, cuối cùng thì vẫn muốn trêu chọc chị dâu.

Hướng Minh Vũ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt chị dâu, cười ngăn tầm mắt mọi người lại, bàn tay to còn bắt lấy hai chân chị dâu mở to ra: “Động da^ʍ của chị có phải vẫn còn sưng không? Chườm lạnh một lát là ổn thôi.”

Đế chai lạnh lẽo cách một lớp qυầи ɭóŧ mỏng kề sát cửa động, hơi lạnh khuếch tán. Lâm Ngọc Nhiêu vô cùng sợ hãi, cô hoảng loạn nhìn bốn xung quanh, duỗi tay đẩy bả vai chú nhỏ ra: “Anh điên rồi à, quanh đây toàn là người.”

“Hôm nay chị mặc váy này đẹp quá, vυ" bị căng nứt ra, eo thì nhỏ xíu, mũ rơm nhỏ cũng xinh lắm.” Hướng Minh Vũ giữ chặt bàn tay đang đẩy anh của chị dâu lại, không coi ai ra gì mà hôn lên đó một cái. Lâm Ngọc Nhiêu kinh hãi, giống như bị kim châm nhảy dựng lên.

“Đừng lộn xộn, gậy thịt em cứng rồi đó, chị mà không nghe lời em chơi chị ở đây luôn đó.” Hướng Minh Vũ uy hϊếp đè lại chị dâu. Lâm Ngọc Nhiêu cúi đầu nhìn tay anh đang ấn lên đùi cô. Tuy cách một lớp váy nhưng hơi nóng bỏng tay kia vẫn làm cả người cô mềm nhũn: “Minh Vũ…” Lâm Ngọc Nhiêu muốn khóc luôn rồi: “Sẽ bị người ta thấy đấy.”

Cô cảm thấy ngay giây tiếp theo thôi sẽ có người nhảy ra chửi cô đồ không biết xấu phổ, da^ʍ loàn đi quyến rũ em chồng, mắng cô vô sỉ phản bội chồng mình.

“Không đâu, em che lại hết rồi.” Hướng Minh Vũ chơi đùa thế nào nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt chị dâu vào vị trí để người chỉ trích: “Chị dâu, chị nói xem, chị lắc vụ bự vặn eo thon đưa cơm tới cho em, chẳng lẽ em lại không ra vẻ chút!”

Biết được sẽ không bị ai nhìn thấy, lại nghe anh lời ngon tiếng ngọt, Lâm Ngọc Nhiêu tức giận nhéo lên thịt mềm bên sườn eo chú nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sớm biết anh hư như thế em đã không tới.”

“Shit…” Hướng Minh Vũ đau tới hít hà một hơi, nhanh tay nắm lấy tay nhỏ của chị dâu: “Chị dâu em sai rồi.” Tay nhỏ bị anh nắm lấy nhẹ nhàng vuốt ve, Lâm Ngọc Nhiêu thật sự cạn lời với anh: “Không ăn cơm à?”

“Ăn.”

“Vậy anh còn kéo tay em làm gì?”

“Lưng đỡ hơn chút nào chưa? Có đau lắm không?” Hướng Minh Vũ lại hỏi.

“Không đau.” Vì để cho người này đứng đắn lại, Lâm Ngọc Nhiêu chủ động mở hộp cơm ra, bày từng món chỉnh tề: “Còn bao lâu nữa mới đóng dưa xong.”

“Chị hôn em một cái em nói cho chị ngay.”