Chương 22: Mượn Chơi Hai Ngày

Thống đốc Reuel hừ lạnh một tiếng, vẫn cứ bày tư thế vừa rồi không nhúc nhích.

Jason nói: “Nó cũng không phải là nữ thần của con, đáng để căng thẳng như vậy sao? Nếu không thì cho ba mượn chơi hai ngày đi.”

Ông mới vừa nói xong, thống đốc đại nhân đột nhiên ra tay, à không, là ra chân, đá cho cái tường sau lưng phụ thân mình thành một cái hố.

Tường ở thế giới này thật rắn chắc nha, không đúng, là Sen nhà mình quá táo bạo mà, đối diện với phụ thân mình mà nói ra tay là ra tay. Hơn nữa soái đại thúc trung niên này cũng thật là lợi hại, mí mắt cũng chưa chớp một cái đã né tránh được rồi.

Nhưng mới nháy mắt cô đã thấy trong tay soái đại thúc kia không biết có thứ gì nhảy ra, kết quả là có một đoàn bóng đen nhào tới phía mình.

Từ đầu Trình Tiểu Mễ đã cảnh giác với ông ấy, cho nên khi thấy bóng đen tràn tới liền sợ tới mức muốn nhảy vọt đi. Chỉ là vẫn chậm, cô bị một tấm lưới bắt thú vây lại.

“Meow, tê tê……” Cô quá sức sợ hãi, thú tính tự vệ liền bừng lên, không ngừng dùng móng vuốt xé rách tấm lưới kia, nhưng lại không ngờ trên lưới có một dòng điện nhỏ, chưa được một lúc đã làm cho toàn thân cô nhũn ra không dám động đậy tiếp nữa.

Mà soái đại thúc vừa lật tay, Trình Tiểu Mễ đã bị ông chộp được.

“Hàng rào điện, ông cũng dám dùng cái này với nó……” Thống đốc Reuel giận dữ, tinh thần lực trên người bạo tẩu, lan thẳng đến phụ thân mình.

Jason ngẩn ra, không nghĩ tới đứa con trai này của mình lại để ý tiểu sủng vật này như thế. Vốn đang nghĩ phải đối phó như thế nào, nhưng trên người tiểu sủng vật trong lòng mình thế nhưng ẩn ẩn có tinh thần lực thả ra, hai cổ tinh thần lực triền triền miên miên, lại có thể trấn an sự táo bạo của thống đốc Reuel, làm anh tỉnh táo lại.

Đàn ông Già Nạp Tinh có thể gặp được nữ thần thuộc về chính mình thật là một điều vô cùng khó khăn, cho nên mỗi người đều cực kỳ yêu thương nữ thần của họ, chỉ cần là các cô ấy vừa xảy ra chuyện thì cơ bản chính là muốn mạng bọn họ mà, đặc biệt là với người như thống đốc đại nhân đợi càng nhiều năm thì càng dễ bạo tẩu.

Rầm, tinh thần lực chưa kịp thu hồi đánh nát toàn bộ xe lăn của Jason.

Ông lập tức đứng lên, nào có nửa phần dáng vẻ tàn tật gì.

Trình Tiểu Mễ không hiểu được một người đàn ông có thể đi lại sao phải giả tàn tật chứ, cô không thích cảm giác bị khống chế nên không ngừng giãy giụa trong tay ông, móng vuốt trắng nhỏ duỗi về phía Sen nhà mình.



Thống đốc Reuel lạnh lùng nói: “Trả nó lại cho con.”

“Có thể, nhưng bắt đầu từ ngày mai con phải xem mắt với các mỹ nữ Già Nạp Tinh mà ba chọn, khi nào gặp xong ba sẽ trả nó cho con.”

“Ba……”

“Có gặp hay không?” Tay Jason dùng một chút lực, Trình Tiểu Mễ liền meow một tiếng, sau đó tức giận vươn cái miệng nhỏ dùng sức cắn tay soái đại thúc. Vì đã thu hồi điện lưu, còn miệng cô là tự do, hơn nữa lần này dùng hết sức, vì thế Jason tay lập tức chảy máu.

“Cũng hang dã đấy, y hệt chủ nhân của mi.” Jason không để ý, tiếp tục nhìn con trai mình.

Thống đốc Reuel nhíu mi nhìn thoáng qua tiểu sủng của mình nói: “Được, con gặp, có điều là bọn họ có xảy ra chuyện gì con sẽ không chịu trách nhiệm.”

“Có thể.” Jason xoay người cất bước đi ra ngoài, nhưng mới đi hai bước đột nhiên thân thể nhoáng lên, ông vội đỡ tường đứng vững cười khổ một tiếng nói: “Tiểu tử thúi, cha mình mà cũng không lưu tình. Này nếu là tinh thần lực anh không bị hao tổn chỉ sợ hai chân này thật sự phế mất.” Nói xong nhìn thoáng qua Trình Tiểu Mễ nói: “Nhóc con này đặc biệt đấy, phải nghiên cứu thật kỹ mới được.”

“Meow……” Mình có phải sắp bị cắt miếng hay không, Sen à anh nhất định phải tới cứu trẫm đó.

Trình Tiểu Mễ duỗi móng vuốt nhỏ, vì sợ hãi và kỳ vọng mà tinh thần lực tăng lên. Jason rốt cuộc cảm giác được sự khác thường, vật nhỏ này phức tạp hơn ông nghĩ nhiều. Nghĩ định vận dụng tinh thần lực, lợi dụng nguyên lý va chạm mê choáng vật nhỏ trong tay, sau đó vội vàng trở lại phòng mình đặt« quả cầu tròn » mềm mại lên bàn, còn làm một cái l*иg sắt nhốt cô lại sợ cô chạy trốn.

Chẳng qua ông ngồi đâu đó dùng máy trắc tinh thần lực kiểm tra tinh thần lực của vật nhỏ này trước một chút, sau đó kinh ngạc phát hiện thế mà lại là cấp D. Một con động vật nhỏ mà lại có tinh thần lực mạnh như vậy, hơn nữa còn là loại tinh thần lực thiên hướng nữ thần có thể giúp người bình tĩnh lại, này quả thực chính là kỳ tích tồn tại.

Chẳng trách tiểu tử kia lại để ý như thế, tới giờ vẫn còn bồi hồi giám sát ở ngoài cửa, xem ra thật sự xem nó thành nữ thần của mình đấy à?

Xong rồi, mình có khả năng không được ôm cháu rồi.

Lỡ như tiểu sủng vật này đánh bậy đánh bạ mà có thể trấn an tinh thần lực con trai mình, rồi nó lại lười tìm phụ nữ sinh con thì sao đây, vậy thì thật có thể cháu trai ông sẽ không bao giờ xuất hiện mất.

Khóc không ra nước mắt, ông có loại xúc động muốn gϊếŧ vật nhỏ này, nhưng vật nhỏ trong l*иg sắt dường như cảm ứng được sát khí của ông, thế là đang hôn mê đột nhiên tỉnh táo lại liền chạy khắp nơi, cuối cùng đâm sầm vào l*иg sắt một cái ngã xuống đất, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.

Méow méow méow, tiếng nghe như là bị ông ngược đãi vậy.



“……” Tiêu rồi, kêu như vậy còn không phải gọi tiểu tử thúi kia tới sao.

Quả nhiên, cửa phòng ông bị đá văng ra, người máy phát ra cảnh cáo xâm lấn.

Đôi mắt thống đốc đại nhân đỏ lừ, tiểu sủng vật của anh từ ngày được mình ôm về đến nay còn chưa từng phát ra tiếng kêu như vậy bao giờ, quả thực là ngược tâm.

Jason nói: “Là tự nó đυ.ng vào l*иg sắt, ba không hề làm gì nó đâu nhé.”

Thống đốc Reuel căn bản không nhìn ông, chỉ là liếc mắt nhìn tiểu sủng vật nhà mình một cái, thấy cô lúc này đã ngồi dậy vô cùng đáng thương kêu một tiếng với mình, sau đó vung vẫy cái đuôi, dáng vẻ bé nhỏ thoạt nhìn ủy khuất cực kỳ.

Trong lòng mềm nhũn, anh phát tinh thần lực của mình muốn an ủi cô, âm thầm nói cho cô không cần lo lắng, mình sẽ đưa cô về nhanh thôi. Tuy rằng rất muốn tự mình giành lại, nhưng thứ nhất anh vẫn có chút tôn kính phụ thân mình, thứ hai là sợ hai người động tay sẽ vô tình làm tiểu sủng vật bị thương, không có cách nào chỉ có thể ném chuột sợ vỡ đồ.

Trình Tiểu Mễ vốn đang rất sợ hãi, nhưng đột nhiên được một cổ sức mạnh kỳ lạ an ủi dường như trong nháy mắt tràn ngập cảm giác an toàn, người như đang còn ở trong túi anh?

A..ưm, tình huống bình thường không phải ở trong ngực ư, sao cô nghĩ lại là trong túi, thật sự muốn tỉnh táo một chút, phương thức giao lưu của hai người thật đúng là có hơi kỳ lạ mà!

Đây là phương thức giao lưu bình thường của Sen và các Boss sao?

Không thể không nói, như vậy một phần thần tâm trạng khá hơn nhiều, ít nhất sẽ không sợ hãi kích động như vậy.

“Meo.” Anh thật sự có thể cứu tôi về mà phải không?

Trên đầu dường như bị sờ soạng một chút, cô biết đây chính là tinh thần lực của anh ấy. Tuy rằng rất kỳ diệu, nhưng là gần đây cô đã tiếp nhận sự tồn tại của tinh thần lực. Thống đốc đại nhân thấy tiểu sủng vật của mình yên tĩnh lại mới nói với phụ thân: “Hy vọng ngài có thể hiểu, con làm như vậy chẳng qua là sợ sẽ dọa nó. Sắp xếp xem mắt đi, con sẽ gặp hết toàn bộ trong vòng một ngày.”

Trong một ngày gặp hết các đối tượng xem mắt?

“Ba cảm thấy con sẽ rất mệt.” Vừa phải đè nén tinh thần lực của mình không bạo tẩu trước mặt họ, vừa phải thăm dò đâu là nữ thần của mình, loại chuyện này thật sự rất hao tốn tinh thần lực.