Chương 57: Tiến vào đi tích

Trác Phàm đi một đôi ủng quân dụng với đế dày, ít nhất bước trên tuyết dày vào mùa đông sẽ không cảm thấy lạnh.

Tuy nhiên, ngay khi vừa bước lên sàn của lối đi di tích, một luồng khí lạnh xuyên vào hộp sọ, toàn thân từ trong ra ngoài cảm giác lạnh ra thì không thấy gì!

"Ông chủ, chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Trác Phàm vẻ mặt ngưng trọng, "Khó mà nói, không ai biết trong phế tích có gì. Rất có thể là sinh mệnh dị chủng mang thuộc tính băng."

Wolfgang vung vẩy xương, "Bất kể là quái vật gì, ta sẽ để hắn chết đi!"

"Đừng bất cẩn, trình độ tiến hóa hiện tại của ngươi còn lâu mới đủ. Khi gặp phải một dị chủng thực sự mạnh mẽ thì chỉ có con đường chết." Trác Phàm liếc hắn một cái rồi cảnh cáo, "Ta đề nghị ngươi vẫn nên dùng súng vào lúc này. Con người có thể đứng đầu chuỗi thức ăn là nhờ việc biết sử dụng công cụ"

"Ồ?" Wolfgang giật mình, và sau đó rơi vào suy nghĩ.

Lời nói của Trác Phàm rất chí lý, chưa kể đến Wolfgang với tư cách là du hiệp nơi hoang giả trong kiếp trước, tên tuổi vốn được tạo ra bởi tài thiện xạ của anh ta.

Cả hai vừa nói, vừa thắt chặt cổ áo và tiến về phía sâu của tàn tích.

May mắn thay, cả hai đều là tiến hóa giả, có thể chất đáng kinh ngạc, mặc dù bị Hàn khí bao quanh nhưng hành động của họ không hề bị cản trở.

Về phần hai anh em Tiểu Hoàng và Tiểu Phạng, chúng hoàn toàn không cảm thấy lạnh, mà cả người tràn đầy năng lượng.

Lối đi này mang đến cho người ta cảm giác vừa cổ kính vừa tân tiến, tường và sàn được làm bằng đá, khắc rất nhiều ký hiệu, như thể nó là một loại ngôn ngữ.

Trác Phàm nhận thấy lối đi theo hướng xoắn ốc đi xuống, họ đi bộ khoảng năm phút, tốc độ không hề chậm, họ đã đi được khoảng 50 mét dưới lòng đất, nhưng không có dấu hiệu chạm đáy.

Điều này khiến trái tim của Wolfgang như thắt lại, mặc dù Trác Phàm bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng anh vẫn luôn căng thẳng.

Đã tiến vào trong đây rồi mà còn bị lật thuyền thì không khác gì một trò cười.

* * *

Lúc này, bên ngoài đống đổ nát, cơ thể của Soth bị bao phủ bởi thứ chất lỏng không rõ, mười phần chật vật, nhưng dưới chân hắn, có 5 Tang thi đột biến đang nằm co quắp, mỗi cái đầu đều bị nghiền nát hoàn toàn, đã chết không thể chết được nữa.

Để tiêu diệt 5 Tang thi đột biến bằng sức mạnh của một người, sức chiến đấu của Soth có chút nghịch thiên.

"Tuy toàn bộ cơ thể đã bị thương, nhưng nó chỉ là một vấn đề thời gian trước khi mọi thứ trở lại như thường.

" Hồng hộc -- hồng hộc -- "Soth thở hổn hển, đưa mắt nhìn lại, hắn mang tới hơn 100 tên binh lính tinh nhuệ đã chỉ còn lại không tới 20 người, nhưng đám Tang thi biến dị ấy chỉ còn có 2 tên, mình đầy thương tích, việc bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.

Ngay lập tức hắn nhận ra rằng có điều gì đó sai sai,

" Huh? Thằng nhóc Phương Đông đó đâu, còn 2 con chó đó nữa, thêm thằng tóc vàng! "

" Đại nhân, chúng đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà đã tiến vào di tích rồi! "Một trong những thuộc hạ trả lời.

" Tại sao các ngươi không ngăn chúng lại "

Stabbed-

Soth không cho cơ hội giải thích và tát anh ta một cái, nhưng khi bàn tay sắp chạm đến mặt thì nó lại hóa thành một lưỡi kiếm cắt phăng nữa đầu người thược hạ.

" ahihi! "Nhưng Soth không quan tâm, hắn bay tới để giải quyết hai Tang thi đột biến cuối cùng, tập hợp những người còn lại," Đi, theo ta xuống! "

Tuy nhiên, họ vừa bước vào lối đi của lối vào khu di tích, một luồng khí lạnh thấu xương xộc thẳng vào mặt, sau đó, một vài tên lính nhanh chân không kịp rút lui. Khuôn mặt chúng lập tức lạnh cóng, lòng bàn tay và vũ khí chúng đang cầm đông cứng lại một chỗ không thể tách rời.

" A a a! "

Những tên lính đó kêu la thảm thiết, những tên đằng sau thấy thế cũng chảy mồ hôi lạnh.

" Sao lại lạnh như vậy! "Soth cũng cảm thấy lạnh thấu xương, tuy rằng hắn có thể chịu được những những người thường đi vào chỉ có con đường chết

Hắn chỉ có thể nhíu mày," Các ngươi ở cửa, trừ ta ra, người nào ra khỏi đó đều gϊếŧ hết! "

" Vâng! "Tất cả mọi người lập tức đáp ứng, chỉ cần không cho bọn hắn đi vào chịu chết, làm gì đều được.

" Một đám phế vật! "Soth rủa thầm trong lòng, và đi bộ dưới lòng đất một mình.

Nếu Trác Phàm và những người khác ở đây, e rằng họ sẽ ngậm chặt miệng kinh ngạc. Con đường trước mặt Soth hoàn toàn khác, các bức tường đều là đá nhô lên, và chúng không phải là hình xoắn ốc, mà là hình chữ Z đi thẳng xuống dưới,

Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

* * *

Trác Phàm cùng 1 người 2 chó đi liên tục nữa giờ thì mới thấy được phía cuối hang.

Một cánh cửa ở đó.

Nếu như muốn đi tiếp, thì phải mở cửa cánh của đó.

Nhưng không ai biết đằng sau cánh cửa có gì.

Những thứ con người không hiểu rõ thì họ luôn sợ hãi nó.

" Ông chủ, chúng ta phải làm gì? "Wolfgang hỏi.

" Làm gì? Đương nhiên là mở cửa đi tiếp, ngươi không thể trở về như cũ! "

Kỳ thật trong lòng Wolfgang thật sự không phải không có ý nghĩ muốn quay về đường cũ vì cái nơi này quá quỷ dị đi!

Trừ cái lạnh thấu xương sang một bên, hắn nghĩw nát óc cũng không thể đoán ra được rốt cuộc loại tồn tại gì mới có thể xây một công trình như vậy dưới lòng đất chứ.

Nhưng vì Trác Phàm đã có quyết định, Wolfgang cũng không còn gì để nói, đành phải vươn tay đẩy cửa ra, dù sao sâu thẳm trong lòng hắn cũng muốn khám phá khu di tích.

Vì trời lạnh nên không thể phân biệt được cấu tạo của cánh của này được làm từ gì, Wolfgang dùng sức, vậy mà không có thúc đẩy.

" Nặng quá! "Anh thở dài.

" Hả? Vậy cùng nhau đi! "Trác Phàm và Tiểu Phạng trong bộ dạng Anubis cũng cùng nhau đẩy cửa ra vào, trong khi Tiểu Hoàng quan sát phía sau.

" Ba người "cùng nhau hợp lực rồi cuối cùng cũng từ từ mở cửa bước vào.

Cổng vào là một quảng trường lớn, kích thước bằng bốn sân bóng rổ.

Phía sau quảng trường là một cái bậc thang rộng năm mét, hai bên bậc thang có đặt bốn con" khôi lỗi "* khổng lồ cao hơn hai mét, mỗi con đều được lấp đầy bởi màu sắc của tinh thể băng xanh, trông đầy vẻ hủy diệt. *con rối

Và ở phần cao nhất của bậc thang ấy rõ ràng là một cái Băng sương vương tọa!

Trên vương tọa, ngồi trên vương tọa là một tồn tại đầy quyền uy với thân hình màu xanh lam, vô cùng uy nghiêm và toát ra sức mạnh uy áp đáng sợ.

* * *Băng sương biến dị Thi Vương!

" Đi! Đi ngay! "

Lần đầu tiên Trác Phàm nhìn thấy Băng sương thi vương, thì toàn thân run rẩy như rơi vào động băng, hắn biết rõ sự khϊếp sợ của Thi vương biến dị, dù có là một chi quân đội được trang bị vũ trang đầy đủ thì cũng chưa chắc làm gì được nó chứ nói chi là chỉ có mình họ?

Trác Phàm và Wolfgang quay đầu lại và chạy ra ngoài.

Tuy nhiên, Băng sương thi vương đưa tay ra, như có một sức mạnh vô hình truyền đến, đóng chặt cửa lại, Trác Phàm dù cố gắng thế nào cũng không thể mở được.

Ngay sau đó, Băng sương Thi vương trên ngai vàng phun ra 2 luồng sóng âm, mặc dù Trác Phàm chưa từng cảm nhận qua, nhưng ý nghĩa của hai cái sóng âm này hiện lên rõ ràng trong đầu hắn:

" Cái chết!"