Chương 11: Kẻ hàng xóm thần kinh

Lời tựa:

Người ta thường nói rằng năm tháng dài rộng, biển người mênh mông, có thể không nhất thiết phải ngoảnh đầu, nhưng cũng không thể tạm bợ. Cận Du Bạch có thể không ngoảnh đầu, nhưng nhất định phải dừng lại để đợi Tô Nhan Chi. Năm dài tháng rộng, những ngày tháng không có Tô Nhan Chi, mọi thứ đối với anh đều là vô nghĩa. Chỉ khi được ở bên Tô Nhan Chi, anh mới cảm thấy hạnh phúc vô ngần.



Sau một hồi "vật lộn" mặc cả với mấy bà dì trong chợ thì cuối cùng Tô Nhan Chi cũng mua được rau theo đúng ý mình. Vì Cận Du Bạch bị thương nên trọng trách xách thức ăn đành giao lại cho cô. Tô Nhan Chi xách thức ăn đi theo sau Cận Du Bạch. Túi thức ăn quá nặng khiến tay cô đỏ bừng lên, chốc chốc lại chuyển túi thức ăn sang tay trái, lúc sau lại chuyển sang tay phải.

"Này, anh không bao giờ mặc cả khi mua đồ ăn ư?"Tô Nhan Chi đuổi theo sau Cận Du Bạch.

"Từ trước tới nay tôi không đi mua đồ ăn."Cận Du Bạch buột miệng nói. Đại thiếu gia như anh sao có thể tự mua thức ăn? Việc mua thức ăn là việc của bảo mẫu thì sao anh có chuyện biết mặc cả chứ.

"Anh… đừng nói là anh không ăn cơm đấy nhé?"Tô Nhan Chi dè dặt hỏi.

"Gia đình tôi toàn nhờ bảo… À, tôi vẫn thường hay ăn mì gói."Cận Du Bạch ngay lập tức thay đổi câu trả lời.

"Chậc chậc…"Tô Nhan Chi xuýt xoa, ra vẻ thương xót: "Thật là đáng thương quá đi mất. Ngày nào cũng ăn mì gói làm sao được, chẳng có chút dinh dưỡng nào cả."

Cận Du Bạch cười: "Bây giờ chẳng phải càng đáng thương hơn sao? Ngay cả ăn mì gói cũng vất vả."Nói rồi, anh dùng vẻ mặt khốn khổ nhìn xuống tay phải của mình.

"Không sao! Thời gian này việc cơm nước của anh cứ để tôi lo!"Tô Nhan Chi chẳng thèm suy nghĩ, dứt khoát nói.

"Ừ."Cận Du Bạch gật đầu: "Thành thật cám ơn cô."

Tô Nhan Chi nhìn thấy vẻ mặt biết ơn của anh liền nói: “Không có gì đâu, đều là việc nên làm mà, dù gì, anh cũng vì tôi nên mới bị thương."

Nói xong, cô cầm thức ăn chạy đến trước mặt Cận Du Bạch. Anh khẽ nhếch môi, lộ ra ý cười. Tô Nhan Chi quay đầu vừa hay nhìn thấy cảnh vừa rồi. Cô bĩu môi, không hiểu sao lại cứ có cảm giác bản thân đã bị bán rồi lại còn giúp người khác kiếm tiền.

Cận Du Bạch ý thức được liền thu lại biểu cảm vừa rồi ngay tức khắc, vô tội nói: "Cứu cô là lựa chọn của tôi, không liên quan tới cô, đừng tự trách mình"

Tô Nhan Chi mỉm cười, nếu như Cận Du Bạch là một cô gái, trong tiểu thuyết nhất định chính là vai một đóa bạch liên hoa thuần khiết.

Nghĩ rồi, Tô Nhan Chi lại lắc đầu chỉ muốn tự đào cho mình cái hố, rồi tự nhảy vào, cô nghĩ cái gì thế chứ.

Trời chập tối, họ cuối cùng cũng về đến nhà.

"Ùng ục ùng ục.."Bụng của Cận Du Bạch đã réo tận mấy lần

Tô Nhan Chi đưa mắt nhìn anh, lập tức nói: "Anh ngồi sofa nghỉ ngơi một lúc. Tôi đi nấu gì đó cho anh."

Nói xong, Tô Nhan Chi cầm thức ăn chạy nhanh xuống bếp.

Cận Du Bạch ôm bụng lẩm bẩm: "Sắp đói chết rồi, cả ngày chỉ ăn một bữa."

Tay Tô Nhan Chi nấu ăn, nhưng mắt lại nhìn về phía Cận Du Bạch.

Thấy Cận Du Bạch nhìn mình, cô cười nói: "Đừng vội, thức ăn sắp xong rồi!"

May là tay nghề nấu ăn của Tô Nhan Chi rất thành thạo. Chỉ một lúc sau, một bàn cơm thịnh soạn được dọn lên. Lúc này Cận Du Bạch đói đến mức ngực sắp dán vào lưng luôn rồi. Anh đợi không nổi mà cầm đũa gắp rau, chẳng thèm quan sát cả một bàn ăn được bài trí đẹp đẽ.

Tay phải bị thương, Cận Du Bạch chỉ có thể dùng tay trái gắp thức ăn, càng căng thẳng, càng không gắp được thức ăn. Tô Nhan Chi nhìn dáng vẻ luống cuống nóng lòng của anh, nhịn không được hỏi:

"Anh đây là bao lâu không ăn cơm rồi?"

Cận Du Bạch nhìn cô, động tác cũng khựng lại. Từ khi ra khỏi nhà, anh rất ít khi ăn uống điều độ. Những lần được ăn ngon hầu như là khi ở cùng bọn Ôn Tinh Đàm, những bữa còn lại hầu như đều dùng mì gói lót bụng qua ngày.

Cận Du Bạch ngốn nghiến ăn, lúc sau mới ổn định một chút, Tô Nhan Chi hai tay để lên bàn, chống cằm hỏi: "Vừa miệng chứ?"

Cận Du Bạch nhấp môi, gật đầu: "Khá ngon.”

Tô Nhan Chi gật đầu: "Thiển Thiển cũng khen ngon."

Cận Du Bạch không có thời gian để ý đến chuyện Tô Nhan Chi nói, cầm đũa lên tiếp tục ăn. Dù gì hiện tại không giống lúc trước, anh dùng tay trái ăn cơm. Tay thì mỏi nhừ nhưng vẫn ăn chưa đủ no.

"Không sao, anh cứ từ từ ăn. Không có việc gì thì tôi về trước, ngày mai lại đến rửa chén giúp anh."Tô Nhan Chi nói rồi đứng dậy, nhìn anh.

Cận Du Bạch dừng lại, nuốt thức ăn rồi nói: "Vậy những bữa ăn sau này của tôi…"

Tô Nhan Chi cười nói: "Khoảng thời gian này chúng ta ăn cơm cùng nhau đi! Buổi trưa tôi mang cơm đến quán cà phê ở lầu dưới cho anh. Ông chủ của các anh chắc sẽ không để ý đâu nhỉ. Buổi chiều tôi giúp anh gọi thức ăn ngoài, như vậy chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau rồi. Anh thấy sao?"

Tô Nhan Chi nghĩ thầm, bỏ công sắp xếp hợp lý như này rồi, ngươi dám có ý kiến gì thì lão nương ta đây sẽ không làm nữa!

"Như vậy rất hợp lý, tôi thấy cũng được." Khóe miệng Cận Bạch Du khẽ nhếch lên.

"Quyết định vậy đi, mai gặp." Tô Nhan Chi vẫy vẫy tay, đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa.

Cận Du Bạch cười, cảm thấy có chút thú vị.

Anh nhướn mày, quay lại tiếp tục ăn: "... Đồ ăn người phụ nữ này làm thật sự rất ngon."

Lâu lắm rồi Cận Du Bạch chưa ăn được một bữa ăn nào ngon như thế này, thậm chí còn ngon hơn cả bảo mẫu nhà anh làm.

Bất giác, đồ ăn trên bàn đã bị Cận Du Bạch vét sạch, anh hài lòng đặt đũa rồi nằm xuống giường.

Rất tốt. Đây mới là cuộc sống một cậu chủ nhỏ như anh nên có.

Vết thương sau lưng vẫn còn đau nên anh không nằm thẳng được, vừa nằm vừa nghĩ đến chuyện ngày mai gặp ông nội, rồi lại quay đầu nhìn vết thương sau lưng. Anh nghĩ thầm, nếu ông nội thấy anh bị thương như vậy, chắc hẳn sẽ cảm thấy đau xót không nỡ nhỉ.

Ding dong.

Tiếng chuông cửa vang lên, Cận Du Bạch bực mình, mất kiên nhẫn trở người xuống giường, thầm oán trách là ai lại đến lúc nửa đêm thế này, có để người khác ngủ không trời?

"Ai đó?"Anh nói to.

Nhưng không một ai đáp lại anh.

Cận Du Bạch cằn nhằn: "Vậy thì ta lại muốn xem mi là ai. Đêm hôm khuya khoắt đến quấy rầy giấc mộng của bổn thiếu gia."

Cận Du Bạch gắt gỏng, thô bạo mở cửa. Là Tô Nhan Chi, cô đứng ở cửa, mặt tràn đầy ý cười, nhìn anh nói: "Anh đang bị thương mà đúng không? Nhỡ đâu… nửa đêm có chuyện gì xảy ra…"

"À… đương nhiên tôi không có ý trù ẻo anh…" Tô Nhan Chi lập tức giải thích.

"Vậy nên…?"Cận Du Bạch thu lại sự cáu kỉnh và biểu cảm thiếu kiên nhẫn của mình, cơ mặt từ từ giãn ra, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều. Dù gì cũng liên quan tới miếng ăn sau này, vạn lần không thể qua loa được.

"Vậy nên chúng ta trao đổi phương thức liên lạc. Chúng ta ở gần nhau, nếu anh có việc gì cần có thể gọi cho tôi, tôi lập tức có mặt."

Tô Nhan Chi chân thành nói. Cô thực sự chỉ có ý muốn giúp đỡ mà thôi, hoàn toàn không có bất cứ suy nghĩ gì khác.

Cận Du Bạch ngẩn ra một lúc, nói: "Được, thêm Wechat đi, sau đó để lại số điện thoại."

Tô Nhan Chi lấy điện thoại ra, đưa cho anh: "Anh dùng điện thoại của tôi gọi vào số anh đi."

Cận Du Bạch cầm lấy, nhấn một dãy số. Lúc sau điện thoại của anh đổ chuông.

"Được rồi." Tô Nhan Chi lấy lại điện thoại, nói: "Wechat là số điện thoại của tôi"

"Được."

Tô Nhan Chi lắc lắc điện thoại trong tay: "Vậy tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, anh cần tĩnh dưỡng mà."

Nói rồi, Tô Nhan Chi xoay người trở về nhà.

Cận Du Bạch chỉ biết bất lực thở dài. Đúng thật là, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.

Anh vào nhà, trở về phòng ngủ. Nhìn dãy số trên điện thoại, anh nhấn vào rồi lưu tên cô: "Hàng xóm vui tính". Sau khi lưu tên, Wechat sẽ tự động hiện thông báo thêm bạn bè, Cận Du Bạch nhấp vào rồi đặt máy xuống đi ngủ.

Lâm Thư Thiển về đến nhà rồi vẫn luôn không ngừng luyện tập cách biểu hiện cảm xúc và biểu cảm trên gương mặt. Cô đứng trước gương tập đi tập lại nhiều lần nhưng vẫn cứ có cảm giác thiếu chút gì đó.

Bỏ đi, mệt rồi.

Lâm Thư Thiển mở điện thoại, vẫn là nghỉ ngơi chút xíu đã.

Cô chợt nghĩ ra một cách, vội cầm điện thoại nhấn gọi Ôn Tinh Đàm.

"Alo."Giọng người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền sang.

"Giám đốc Ôn, anh đang ở đâu?"Lâm Thư Thiển mím môi

"Chuyện là… anh có thời gian chứ?"Lâm Thư Thiển áp sát điện thoại vào tai, chờ đợi đầu dây bên kia trả lời.

"Có chuyện gì sao?"Bên kia hỏi thẳng.

"Tôi… muốn nhờ anh hướng dẫn tôi một chút, được không?" Lâm Thư Thiển ngại ngùng nói.

"Ừm." Ôn Tinh Đàm đồng ý.

"Tôi gửi địa chỉ cho cô, có thể sang đây tìm tôi."

"Được."

Lâm Thư Thiển phấn khởi chạy ra ngoài, dựa theo địa chỉ tìm đến chỗ hẹn.

Nhưng điều làm Lâm Thư Thiển không ngờ tới đó là, chỗ này lại chính là nhà của Ôn Tinh Đàm. Cô mím chặt môi không dám vào.

"Ngẩn người ra đó làm gì, mau vào đi." Ôn Tinh Đàm đứng trước cửa nói.

"Ồ" Lâm Thư Thiển ngoan ngoãn nói.

Ôn Tinh Đàm quả là một cấp trên có trách nhiệm, chẳng nói chẳng rằng vào trực tiếp thẳng vấn đề.

"Bởi vì ông chủ là một người nghe danh đã khiến mọi người hoảng sợ, vậy nên khi nói chuyện, cô phải bộc lộ rõ nỗi sợ hãi của mình, hiểu chứ?"

Ôn Tinh Đàm nghiêm túc hướng dẫn Lâm Thư Thiển.

Lâm Thư Thiển bên này gật gật đầu.

"Nào, lại đây thử một lần." Ôn Tinh Đàm nói.

Lâm Thư Thiển hít một hơi thật sâu: "Ông chủ, anh gọi tôi có việc gì sao?"

Ôn Tinh Đàm lắc đầu: "Không, cảm xúc không đúng."

Ôn Tinh Đàm kiên nhẫn thị phạm cho Lâm Thư Thiển. Câu thoại thứ nhất xem như miễn cưỡng cho qua.

"Câu thoại này nên nói một cách vui vẻ, nhưng đối với một diễn viên, việc cười cũng phải có mức độ, hiểu chứ?"

"Hiểu rồi." Lâm Thư Thiển gật đầu.

Chỉ là một nụ cười lại phải diễn đi diễn lại nhiều lần, nhưng Lâm Thư Thiển thật sự không nắm bắt được cách cười sao cho đúng.

Ôn Tinh Đàm đột nhiên giơ tay lên, chạm vào khóe môi Lâm Thư Thiển rồi nâng nó lên. Một nụ cười cong lên vừa phải, hai chiếc lúm đồng tiền cũng theo đó lộ ra.

Lâm Thư Thiển nhìn anh, thở cũng không dám thở mạnh.

Ôn Tinh Đàm đột nhiên ý thức được hành động của mình có chút không thích hợp, anh lập tức buông tay.

"Thật xin lỗi, tôi có chút hơi nhập tâm rồi."

Lâm Thư Thiển mím môi nói: "Công ty có được ông chủ như anh chắc hẳn là tự hào lắm."

Lời vừa dứt, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

"Cũng… cũng muộn rồi, tôi về trước vậy. Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, giám đốc Ôn." Lâm Thư Thiển nói rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ôn Tinh Đàm cũng đứng dậy: "Muộn rồi, để tôi đưa cô về. Một cô gái như cô đi về một mình không an toàn."

"Không sao, thật sự không cần đâu." Lâm Thư Thiển từ chối.

"Cô là nhân viên công ty tôi. Cô xảy ra chuyện gì thì tôi chính là người chịu trách nhiệm." Ôn Tinh Đàm nói xong, Lâm Thư Thiển cũng không từ chối nữa.

Hai người ngồi vào xe, cũng không ai nói gì, không khí có chút mất tự nhiên.

"Nhà cô ở đâu?" Ôn Tinh Đàm nhìn sang Lâm Thư Thiển hỏi.

"Ở phía trước công viên hoa anh thảo đường Minh Thanh."

"Ồ, vậy ra nơi ở của cô với cô Tô cũng khá gần nhau nhỉ?" Ôn Tinh Đàm gật đầu nói.

"Đúng vậy, tôi và Chi Chi đều là người đi làm xa nhà." Lâm Thư Thiển nói.

"Vậy tại sao các cô không ở cùng nhau?"

"Công việc của cô ấy cần sự yên tĩnh, còn công việc của tôi lại rất nhàn, thế nên chúng tôi không chọn sống chung. Có điều tôi khá thích cuộc sống như thế này. Nếu buổi tối về muộn, tôi có thể sang nhà cô ấy ăn chực. Buổi sáng nếu cô ấy dậy muộn, tôi sẽ mang bữa sáng sang cho cô ấy." Lâm Thư Thiển vừa nói vừa cười.

"Cô ấy làm…"

"Đến nhà tôi rồi!"

"À… ừm, cô lên nhà đi." Ôn Tinh Đàm nói.

"Cảm ơn, giám đốc Ôn!" Lâm Thư Thiển nói rồi mở cửa xe đi xuống.

Ôn Tinh Đàm đợi cô lên lầu rồi mới rời đi.

Bản thân Tô Nhan Chi là một cú đêm. Ban đêm là lúc cảm hứng phong phú nhất. Thế nên cô luôn để dành những ý tưởng vừa nghĩ ra vào ban ngày để viết vào ban đêm.