Chương 8: Bị ông chủ ra lệnh cởϊ qυầи lót ướt nhẹp

Hạng Bách đột ngột đẩy bật lửa ra, ngay cả điếu xì gà đã đốt được một nửa cũng tùy tiện quăng vào gạt tàn trên bàn trà.

Ông túm lấy cổ tay trắng như tuyết của Thịnh Tầm, kéo anh vào trong lòng mình.

Mùi thuốc từ điếu xì gà trong lỗ mũi lập tức biến thành mùi nước hoa nhàn nhạt dễ ngửi, người đàn ông thành thục tùy ý liếʍ đôi môi đỏ nhạt của Thịnh Tầm, dựa sát vào người anh, sống mũi cao gần như chạm vào chóp mũi của đối phương, giọng điệu suồng sã:

“Nói cho tôi biết, em có ướt hay không?”

Rốt cuộc thì Thịnh Tầm cũng có phản ứng. Anh hơi thở hổn hển.

Bàn tay rảnh rổi của người đàn ông vuốt ve thân thể của anh, dọc theo bộ âu phục được thiết kế riêng mà vuốt xuống dưới, sau đó thì chui vào phía dưới của anh, ngón tay dùng sức đè chặt bộ phận giữa hai chân của Thịnh Tầm.

“Nhìn thấy con trai út của tôi thì da^ʍ huyệt này chảy nước sao?”

Từ lúc Hạng Bách còn trẻ thì đã được tạp chí đánh giá là một quân tử dịu dàng phong độ, tuổi càng ngày càng lớn thì ưu nhã đã biến thành nho nhã, nhưng hình tượng quân tử của ông trong lòng người khác vẫn luôn không thay đổi.

Cho dù là ai đi nữa thì cũng sẽ không nghĩ rằng ông lại có thể nói ra những lời dâʍ đãиɠ hạ lưu này trước mặt thư ký của mình.

Tay của ông còn đang đè chặt lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Thịnh Tầm.

Ông thuộc dạng người cực kỳ có kỹ thuật, lớp vải mỏng manh không ngăn cản được hành vi làm bậy của ông, không bao lâu thì nơi đó đã ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ.

Gương mặt tuyết trắng của Thịnh Tầm dần đỏ ửng lên, đôi mắt lạnh nhạt cũng ầng ậng hơi nước, bờ môi mềm mại cũng khẽ mở, phát ra những tiếng thở dốc ngắt quãng.

Cuối cùng thì anh cũng trả lời câu hỏi của người đàn ông:

“Ướt.”

Hạng Bách hơi nheo mắt lại, rất nhanh đã nở nụ cười hài lòng, nói ra yêu cầu của mình:

“Cởϊ qυầи lót đã bẩn ra cho tôi.”

Con ngươi của Thịnh Tầm hơi trừng ra, thân thể cũng hơi giãy dụa:

“Không…”

Bọn họ vẫn còn ở trong phòng khách, nhóm hầu gái cũng đang bận rộn trong bếp, Hạng Cần và lão quản gia ở trên lầu cũng có thể xuống đây bất cứ lúc nào, sẽ bị phát hiện mất…

Hạng Bách rút tay lại, ưu nhã tựa lưng vào ghế sopha, một tay chống cằm, dùng thái độ dịu dàng nhưng không hài lòng nhìn anh.

“Cởi ra cho tôi.”

Giọng điệu không cho phép Thịnh Tầm từ chối.

Toàn thân Thịnh Tầm run nhẹ, trong lòng anh giãy dụa một lúc, cuối cùng vẫn phải đứng thẳng người tháo thắt lưng của chính mình ra.