Chương 14(H+)

"Yên Yên, chặt quá... anh không tiến vào được... ưʍ..."

"Yên Yên... bà xã... ấm quá... huyệt nhỏ mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ… làm anh sướиɠ quá..."

"Thả lỏng một chút... sắp vào rồi... shhh..."

Người đàn ông xoay người phụ nữ lại, để cô đưa lưng về phía mình rồi từ đằng sâu tiến vào. Huyệt nhỏ khít khao mυ"ŧ chặt lấy côn ŧᏂịŧ của anh, khiến cho cả người anh vô thức mà run lên.

Ngay khi thành công cắm được côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong, Quý Thanh Thời không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, kɧoáı ©ảʍ dần dần xâm chiếm đại não và các dây thần kinh của hai người.

Tiết Yên đối diện với sự xâm nhập của Quý Thanh Thời, cả người hưng phấn đến nỗi huyệt nhỏ bên dưới không ngừng tiết ra dịch thủy. Mật ngọt ướt dầm dề bao bọc lấy thân gậy thịt, chạy dọc theo tiết tấu ra vào của anh.

Cô há miệng, nhịn không được cất lên:

"Ư... sướиɠ quá... ông xã... côn ŧᏂịŧ của ông xã làm em sướиɠ quá..."

"Aa... aa... thích quá... thích chết đi được... huyệt da^ʍ bị ông xã làm đến tê rồi..."

"Aaa... Thanh Thời... Quý tổng... chơi ch ết bà xã của anh đi... ức..."

Hai mắt Quý Thanh Thời đỏ bừng lên, hô hấp dồn dập lại nặng nề, anh ra sức thúc hông, đem côn ŧᏂịŧ của mình cắm rút vào sâu bên trong hang động kia. Vách thịt mềm mại ướŧ áŧ lại mang theo nhiệt độ bao bọc lấy phân thân, khiến cho cả người anh sướиɠ đến phát điên.

Anh há miệng thở dốc, bàn tay không khỏi vỗ bem bép lên cặp mông tròn trịa đang rung lắc kia của Tiết Yên.

Huyệt da^ʍ bên dưới mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để gậy thịt của anh, càng mυ"ŧ càng khiến cho gậy thịt được kí©h thí©ɧ, trướng to bên trong.

Tiếng vỗ mông bem bép cùng với âm thanh "bạch bạch" do da thịt va chạm truyền tới, càng lúc càng vang to, càng lúc càng nhanh hơn.

Cặp mông tròn của Tiết Yên dù cho bị Quý Thanh Thời vỗ bem bép liên tục nhưng vẫn không ngừng rung lắc chào mời anh tiếp tục.

Cô bị anh chơi đến sướиɠ rơn cả người, côn ŧᏂịŧ bên trong nhưng cắm đến nơi sâu nhất. Của anh vừa dài, vừa thô, kỹ thuật lại càng thêm tiến bộ khiến cho Tiết Yên như muốn điên lên.

Cô sướиɠ đến mụ mị đầu óc, rêи ɾỉ mời gọi một cách d âm đãng, phóng khoáng.

"Aaa... ông xã... côn ŧᏂịŧ làm sướиɠ quá..."

"Sắp tới... sắp tới rồi..."

"Ông xã... nhanh bắn cho em... em muốn t inh dịch của ông xã... hức... chết mất thôi..."

"Aaa..."

Quý Thanh Thời thúc mạnh khi những lời nói kia của Tiết Yên truyền vào tai anh, nó khác gì liều th uốc kí©ɧ ɖụ© đâu, khiến cho cả người anh căng cứng, cơ bắp trên người như muốn nổ tung.

Dịch thủy bên trong theo tiết tấu dồn dập của Quý Thanh Thời mà bắn ra tứ phía, tia nước trong suốt cũng theo nó văng ra.

Quý Thanh Thời đột nhiên vươn tay nắm lấy hai tay của Tiết Yên kéo ra sau, sau đó rút côn ŧᏂịŧ đang cắm sâu bên trong ra hết bên ngoài, rồi lại dùng sức cắm vào huyệt da^ʍ thèm ăn kia.

Anh thúc mạnh, vừa thúc vừa vỗ mông Tiết Yên, cũng hùa theo sự d âm đãng kia mà đối đáp lại.

"Đồ d âm đãng này... sao lại hư hỏng như vậy chứ?"

"Tiểu huyệt thèm ăn lắm hử? Nhìn nó mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ chồng em này..."

"Shhh... Yên Yên... sao lại chặt như vậy hở em... tiểu huyệt của em làm anh điên lên mất..."

"Aaa... aaa... vì... vì huyệt d âm muốn được ông xã thao đó... ông xã nhanh bắn t inh cho huyệt da^ʍ đi... aaa."

"Sướиɠ quá... sắp tới rồi... ông xã... em sắp ra rồi..."

Cái miệng nhỏ tham ăn bên dưới run rẩy trước đợt thủy triều đang kéo tới, mà côn ŧᏂịŧ lại không biết mệt là gì cứ dồn dập đánh tới tấp.

Huyệt nhỏ bị cắm đến phun cả nước, bắn ra tứ phía, sướиɠ đến mức co rút kịch liệt.

Tiết Yên xụi lơ cả người vì mới lêи đỉиɦ, lại không ngờ bị Quý Thanh Thời xoay người lại, rồi bế thóc cô lên.

"Kẹp chặt hông anh... nhanh lên."

Giọng điệu khàn đυ.c truyền tới, Tiết Yên nhanh chóng đem hai cẳng chân kẹp vào hông của Quý Thanh Thời cứng ngắc. Còn chưa kịp thở ra một hơi thì côn ŧᏂịŧ bên dưới lại cắm tới, đem tiểu huyệt mới phun nước lần nữa cắm vào rút ra.

Ở cái tư thế này, Tiết Yên không khỏi run lên vì kí©h thí©ɧ, so với vừa rồi còn sướиɠ hơn gấp bội. Cô vùi mặt vào vai anh, cắn mạnh lên vai của người đàn ông, rồi ngửa đầu rêи ɾỉ vì sướиɠ.

Tiểu huyệt thế là coi như xong rồi, bị côn ŧᏂịŧ chơi đến tê dại, phun nước không biết bao nhiêu lần.

Tiết Yên không biết mình bị Quý Thành Thời cắm đến bao giờ, chỉ biết rằng cô đã ngất đi trong vòng tay anh, ngay tại bàn ăn.

Trở thành thức ăn của Quý tổng một buổi thôi mà Tiết Yên chẳng còn chút sức lực nào, chẳng khác gì vừa trải qua một kiếp nạn cả.

Quý Thanh Thời nhìn người đang ngủ trong lòng mình, khóe miệng nhếch lên, đuôi mắt nhíu lại, trên mặt hiện ra ý cười.

Anh đưa tay xoa má Tiết Yên, khẽ nói:

"Yên Yên, cảm ơn em đã đến..."

...