Chương 22

Ánh mắt Tống Tòng Tâm dời xuống, trước đó nàng không chú ý, nhưng nếu quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện thanh trường kiếm mà Tề Chiếu Thiên cầm quả thực rất có lịch sử - thân kiếm làm bằng đồng thau đơn giản cổ kính, kiếm cách* ở cạnh chuôi kiếm lại tinh điêu tế trác 108 loại mặt quỷ quái dữ tợn. Tề gia vốn là gia tộc thiên sư, lão tổ khai sơn là Tề Hành- Nam Thông thiên sư đã từng tiêu trừ trăm yêu vạn quỷ. Trong suốt cuộc đời, vị thiên sư này chủ trương "tam nghiệp thanh tịnh"*, nên dùng đồ hình trăm quỷ để rèn một thanh kiếm có thể truyền lại cho đời sau cũng là hợp tình hợp lý.

Vẻ mặt Tống Tòng Tâm bình tĩnh đạm nhiên, nhưng thực tế lại là da đầu tê dại, miệng lưỡi đắng chát. Nàng thầm nghĩ, không, không thể nào, chẳng lẽ muốn mình đền sao? Cho dù có đem mình đi bán, sợ là cũng không đền nổi…

Hiện trường nhất thời rơi vào cảnh im như ve sầu mùa đông, tĩnh mịch và xấu hổ.

Ngay khi tất cả mọi người đều im lặng vì sự chuyển biến động trời này, đột nhiên, một giọng nói nghiêm túc trong trẻo bao trùm toàn bộ quảng trường buổi lễ. Một luồng khí tức thuần khiết của tu sĩ cấp cao tỏa ra, đè nặng lên đầu mọi người một cách vững vàng không thể cưỡng lại được.

"Người không xứng với kiếm, vật có thần tự biết ẩn giấu. Thà rằng bị đứt gãy như phàm vật, cũng không chịu giúp đỡ bạo quân làm ác. Kiếm của Tề Nam Thông cũng giống hắn, đều là kẻ kiêu ngạo."

Giọng nói kia không thể nghe ra được tuổi tác, đồng thời vang lên rất rõ ràng bên tai mọi người, tựa như xa như gần.

Mọi người ngẩng đầu, thấy hơn mười tu sĩ trẻ mặc áo bào của Vô Cực đạo môn, bên lưng đeo bội kiếm, bước ra từ bục cao ở cuối quảng trường, họ nghiêm trang đứng hai bên bậc thang, đặt một tay lên thanh kiếm, như thể chuẩn bị sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nào. Ngay cả khi đối mặt với đám đông thí sinh tham gia cuộc thi ngoại môn này, họ cũng cư xử rất nghiêm túc đúng mực, mắt nhìn thẳng. Phong cách và đội hình này khiến lòng người e ngại, nhưng sau đó vị tu sĩ trung niên từ trên đài cao chậm rãi đi tới dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người.

Người tới khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy guộc, vạt áo tung bay trong gió. Ông ta ăn mặc chỉnh tề, toàn bộ tóc đều được phát quan buộc chặt, ngay cả nắm râu ở cằm cũng được cắt tỉa gọn gàng.

Biểu tượng của Vô Cực Đạo môn là "Giọt nước và kiếm huy", giọt nước tượng trưng cho "cái tốt có lợi cho vạn vật mà không tranh đấu", kiếm huy tượng trưng cho ý chí "Tru tà, độ ách, đoạn tham giận"*. Có thể đoán ra cấp bậc của các đệ tử và trưởng lão trong môn phái bằng cách đếm số lượng kiếm huy trên tay áo của họ. Ví dụ như đệ tử nội môn bình thường và trưởng lão ngoại môn là ba kiếm huy, đệ tử nhập thất là sáu kiếm huy, đệ tử thân truyền hoặc đích truyền là tám kiếm huy, Trưởng lão nội môn là chín kiếm huy, chưởng môn và thái thượng trưởng lão là mười hai kiếm huy.

Mà trên vạt áo tu sĩ trung niên trước mặt có chín kiếm huy, các tu sĩ trẻ ở hai bên ít nhất đều có sáu kiếm huy, còn cao hơn một cấp so với các trưởng lão ngoại môn mà Tống Tòng Tâm thường tiếp xúc.

Nhìn thấy vị tu sĩ trung niên tư thái úy nghiên từ trên đài cao đi xuống cầu thang, đám đông xung quanh lập tức nhường ra một con đường giống như Moses rẽ biển*.

Đứng ở cuối “con đường”, toàn thân Tống Tòng Tâm tê dại. nàng chỉ có thể rũ mắt liễm mi đứng ở một bên, cố gắng không nghĩ đến điều gì khác. Có lẽ vì quá sợ hãi nên đầu óc trống rỗng, vậy mà nàng lại có thể mặt không biểu cảm gánh chịu mọi áp lực vô hình do uy thế của trưởng lão gây ra.

Khi Tống Tòng Tâm run rẩy đến mức hồn vía lên mây, tất cả mọi người nhìn thấy nàng đối mặt trực diện với uy thế của trưởng lão nội môn mà không hề tỏ ra rụt rè đều lén nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp và cảm phục, trong lòng lại đánh giá nàng cao thêm một tầng.

Tề Chiếu Thiên vẫn thất hồn lạc phách quỳ trên mặt đất, tay ôm hai mảnh kiếm gãy. Tu sĩ trung niên nhìn hắn một cái, giơ tay lên, hai mảnh kiếm gãy bay lên, rơi vào lòng bàn tay ông.

“Tề Nam Thông năm xưa từng thề trước mặt người thiên hạ rằng thanh kiếm này chỉ chĩa vào quỷ thần chứ không chĩa vào người, chém nghiệp chướng chứ không chém người.” Một tay tu sĩ trung niên vuốt ve kiếm gãy, nơi đốt ngón tay ông lướt qua xuất hiện một tia linh quang nhàn nhạt, "Đây cũng là nền tảng lập đạo của thanh linh kiếm này. Đáng tiếc, nó lưu truyền đến nay, linh quang một thời cực thịnh đã bị bào mòn đến mức mười phần không còn một."

Tề Chiếu Thiên đột nhiên run lên, cắn răng run rẩy nói: "Có thể... Còn có thể sửa được không?"

"Có thể." Tu sĩ trung niên nhìn hắn với đôi mắt sâu thẳm, "Bổn tọa có thể giúp ngươi sửa chữa nó, nhưng vật đã có linh, sau này nó còn bằng lòng đi cùng ngươi không, thì không phải do Tề gia các ngươi quyết định. "