Chương 40

Tống Tòng Tâm suy nghĩ một chút, nếu như Trì Kiếm trưởng lão trong nguyên tác vẫn là Thuần Quân thượng tiên hiện giờ, với phẩm hạnh của ông, cho dù nữ chính có huyết mạch yêu ma hỗn tạp. Ông cũng sẽ tuyệt đối không bao giờ có thể làm ra những việc đó.

"Nạp Lan Thanh Từ là một người tế nhị hiền lành, không muốn khua môi múa mép linh tinh sau lưng người khác, hơn nữa, nàng ấy chắc chắn sẽ không dễ dàng đề cập đến những việc bi thảm như thương vong nặng nề. Nếu nàng ấy đã dùng một việc để cảnh báo thế hệ đệ tử tương lai, vậy thì chỉ có thể là nàng đã tự mình trải qua chuyện này." Tống Tòng Tâm trong lòng cảm thấy có chút hối hận, bởi vì nàng không cẩn thận nghiên cứu chi tiết trong truyện.

"Không được, ta phải quay lại nhìn xem." Tống Tòng Tâm vịn vào vách đá đứng dậy, hai chân nàng vẫn hơi mềm nhũn, sắc mặt lại càng tái nhợt đến không có một tia máu.

Đưa ra quyết định này không phải bởi vì Tống Tòng Tâm hiên ngang lẫm liệt hay to gan lớn mật cỡ nào, sở dĩ nàng còn dám quay lại chủ yếu là vì Thiên Thư đã chú thích cho "bức tường hoàng Ngọc kia".

[Cửu Anh: quái vật Thủy hỏa, làm hại người, sống ở nơi có hung thủy*. Tiếng kêu giống như tiếng trẻ con khóc, vừa có thể phun nước vừa có thể phun lửa, thân cao ngàn trượng*, không thể thấy hết. Con quái xà này cứ chín trăm năm lại lột da một lần, khi đạt tới cực hạn là chín mươi chín lần, nó có thể mọc ra sừng rồng.]

Nếu như khi đọc đoạn trước, Tống Tòng Tâm đã đổ mồ hôi đầm đìa, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống, vậy thì nửa câu sau lại kéo nàng từ bờ vực suy sụp trở về.

[Bị giam vật trấn áp, đang chìm trong giấc ngủ sâu.]

Sau đó, với sự giải thích chi tiết của thiên thư, Tống Tòng Tâm mới nhận ra "vách núi Hoàng Ngọc" không phải là hung thú khổng lồ đang trừng mắt nhìn nàng, mà là bởi vì hung thú Cửu Anh sinh ra đã không có mí mắt, khi thức và ngủ đều giống nhau, trông có vẻ đáng sợ thôi. Mặc dù lời giải thích đến quá muộn này không thể bù đắp được tổn thương tâm lý do tác động trực tiếp quá sâu của Tống Tòng Tâm, nhưng ít nhất cũng giúp nàng nhẹ nhõm phần nào.

"Giam vật là cái gì?" Tống Tòng Tâm cầm đèn chiếu sáng từng bước lùi về sau, do trước đó vội vàng chạy trốn nên phát quan* của nàng hơi lộn xộn, một vài sợi tóc ướt tán loạn dính vào trán nàng.

Thiên Thư tận tâm giải thích:

[Giam vật ]

Kẻ bị trói buộc viết là giam. Truyền thuyết kể rằng vào ngày Thương Hiệt tạo ra chữ, trời đổ mưa gạo, quỷ đêm gào khóc, rồng ẩn náu.

Mở tuệ nhãn, hiểu thế gian, định ra hình dạng của chữ viết. Tạo hóa không thể che giấu được bí mật này, nên cho mưa gạo từ trên trời rơi xuống, ma quỷ không thể biến hình, nên gào khóc trong đêm.

Giam vật là vật chứa, chứa đựng mọi “ngôn từ”, vì mang nghiệp báo của mọi lời nói trong thiên hạ, khiến ngôn linh trói buộc bên trong chúng, nên là “vật trói buộc”.

Thiên Thư giải thích rất chi tiết, nhưng đối với Tống Tòng Tâm chỉ là một nửa cổ nhân mà nói, vẫn có chút mơ hồ khó hiểu, như lọt vào sương mù: “Nói cách khác, giam vật là vật chứa mang theo một loại sức mạnh ngôn ngữ nào đó? Nó tương tự với bùa chú phải không? Bùa chú cũng là tập hợp những ký tự thành chú, chúng có giống nhau không?"

Thiên Thư phủ định ý kiến này, nhưng ngay cả Thiên Thư không gì không biết, không gì không làm được, dưới tình huống không có ví dụ thực tế, cũng không thể giúp cho Tống Tòng Tâm hiểu được thứ trừu tượng vặn vẹo như vậy. Đúng lúc có một giam vật ở gần đây, vậy nên Tống Tòng Tâm liền quyết định tìm ra giam vật này để Thiên Thư phân tích rõ cho mình.

Trở lại bên bức tường Hoàng Ngọc một lần nữa, Tống Tòng Tâm vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng cố tình dời đèn ra chỗ khác, không nhìn vào con ngươi thẳng đứng tràn đầy thô bạo không có chút ý thức nào của con thú. Sau khi Tống Tòng Tâm cẩn thận đi vòng qua đầu rắn to lớn, xuyên qua khe hở trên vách núi, trước mắt nàng đột nhiên sáng lên, tầm nhìn chợt trở nên vô cùng trống trải.

"Trời ạ……"

Tống Tòng Tâm thấp giọng lẩm bẩm, bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc đến không nói ra lời.