Chương 55

Thời gian từng phút trôi qua, cuối cùng Cửu Anh cũng bị mọi người hợp lực dẫn ra khỏi khu rừng đá, tiến về phía trước là một vách đá cao chót vót, đội thứ tư chia ra từ hơn 300 tu sĩ đã dừng lại ở nơi này. Trên đường tới đây dù không có thiệt hại về người nhưng đây vẫn là một con đường dài trải đầy máu và nước mắt.

"Nó tới, nó sắp tới rồi, ta đã nhìn thấy bóng dáng của nó!" Đệ tử phụ trách canh gác trên đỉnh núi nhìn về phương xa, quay đầu lại hô to: "Mọi người chuẩn bị xong chưa! Đội tiên phong đã dẫn Cửu Anh tới rồi!

"Lập tức, sắp xong rồi!" Sư đệ Bạch Khánh của Lương Tu xuất hiện ở giữa đội ngũ, Lâm Di, người phụ trách bố trí trận pháp của kế hoạch một cũng có mặt ở chỗ này. Hai người mỗi người dẫn đầu một đội phù tu và trận tu đang không ngừng khắc đủ loại phù văn lên một khối lớn sắt đen rất lớn, cao như một tòa tháp, “Kiên cố, sắc bén, xuyên thấu… Này, bên kia, đừng dừng tay, mũi tên còn phải mài giũa thêm một chút! "

Đội này có tên là “đội giữ chân”, cả đội ước chừng có hơn trăm người, tương đương với tổng số thành viên của đội tiên phong và đội hậu cần phụ trách dụ dỗ Cửu Anh cộng lại. Mà bây giờ, những tu sĩ này vây quanh khối sắt đen, giống như lũ kiến

đang cố gắng khuân vác cục đường, ngay cả những kẻ gà mờ cái biết cái không về phù chú cũng mơ màng hồ đồ bị bắt đi tráng đinh, trông mèo vẽ hổ mà diễn tả đủ loại phù chú đơn giản “cứng rắn”, “sắc bén”, “xuyên thấu” lên khối sắt.

Một bên khác, một người mặc áo xanh, liếc mắt là có nhận ra phong thái của công tử thế gia cao quý đang thất hồn lạc phách nhìn “cái đinh” thật lớn bị phù văn bôi trát đến không nỡ nhìn trước mặt, vô cùng đau đớn nỉ non: “Thật phí phạm của trời, phí phạm của trời......A a a, sao lại để ta nhìn thấy cảnh tượng này? Trời ơi, nếu Lệnh mỗ có làm gì sai, ngài có thể dùng thiên lôi đánh chết ta mà..."

Vị công tử áo xanh này quen biết Quảng Thành Tử, đồng thời cũng là người chủ chốt trong trận chiến trước, tên là "Lệnh Thương Hải". Hành Bắc Lệnh gia, tuy truyền thừa chưa đầy nghìn năm, nội tình gia tộc không thể so với Nạp Lan và các đại thế gia khác nhưng vẫn là một nhân tài mới xuất hiện có tuyệt học độc môn đã truyền thừa mấy trăm năm. Lệnh gia nổi tiếng một phương về kỹ năng luyện khí, Lệnh Thương Hải lần này đến thăm gia khảo hạnh là vì ngưỡng mộ tài nghệ của khí tu đệ nhất giới tu chân Thuần Quân thượng tiên, mong muốn bái nhập dưới danh nghĩa Trì Kiếm Trưởng lão. Dù đã sớm biết con đường cầu học gian nan, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại phải trải qua kiếp nạn bi thảm như vậy.

"Đây chính là Huyền Lê phù thạch trăm năm khó gặp, tỷ lệ như vậy, kích thước như vậy, khả năng nạp linh như vậy... Các ngươi có biết Lệnh gia ta mất bao lâu mới tìm được tảng đá này không?! Đáng giận!

Lệnh Thương Hải lau mặt, vô cùng bi thống nhìn đi chỗ khác, không muốn xem đám gà mờ còn không tính là phù sư đó vẽ đủ loại phù chú vụng về lên lễ vật bái sư hắn sắp dâng cho Thuần Quân thượng tiên. Huyền Lê phù Thạch là quặng chất hàng đầu dùng để chế tạo pháp khí phi hành và phi kiếm, chỉ cần một miếng nhỏ như đốt ngón tay, khi rót linh lực vào lại có thể to lên như tòa tháp. Điều quan trọng nhất là Huyền Lê phù thạch tốt nhất có màu như hắc ngọc, là vật liệu nạp linh rất tốt. Vật liệu khoáng chất thông thường khắc được mười hàng phù văn đã được coi là thượng phẩm, nhiều hơn thì khoáng chất sẽ vỡ vụn vì không thể chịu được linh lực. Nhưng huyền Lê phù thạch có thể khắc được trăm hàng phù văn.

Trong tưởng tượng của Lệnh Thương Hải, trăm hàng phù văn này phải được lựa chọn kỹ càng, xem xét cẩn thận, chúng phải được khắc lên bằng thủ pháp hoàn mỹ nhất, hoặc là phải được luyện chế thành một thanh trọng kiếm tuyệt thế vô song, hoặc là tạo ra một chiếc phi thuyền có thể chở được gần nghìn người. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đám gà mờ này liên tục khắc lung tung lên đó cứng rắn sắc bén xuyên thấu, cứng rắn sắc bén xuyên thấu...

"Vui lên nào, đạo hữu." Bạch Khánh dành ra một chút thời gian bận rộn để đến an ủi vị công tử đang bị đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần này: “Nghĩ theo hướng tích cực, mặc dù thật đáng tiếc khi nó không thể trở thành một thanh kiếm nổi tiếng có thể truyền lại ngàn năm, nhưng ít nhất nó đã trở thành... ừm? Cái đinh sắp phong ấn, hoặc thậm chí là gϊếŧ chết Cửu Anh?"

Bạch Khánh không an ủi thì không sao, vừa an ủi, Lệnh Thương Hải càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Bọn họ im lặng nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, Lệnh Thương Hải chỉ có thể thở dài ngẩng đầu, hai người cùng nhìn chăm chú vào bầu trời phía trên vách núi.

Chỉ thấy khối quặng đen phủ đầy những phù văn cứng rắn, sắc bén, xuyên thấu treo ở rìa vách đá, vì thời gian quá mức gấp rút, nên đội giữ chân chỉ kịp mài nhọn phần đáy của khối quặng. Ý định ban đầu của họ là mài giũa khối linh quặng rất khó tìm được này thành một thanh “tru tà kiếm", nhưng đáng tiếc là, dù không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng bọn họ cũng chỉ tạo ra được một chiếc "đinh tru tà".

Viên đá đen nhánh lơ lửng giữa dãy núi, phù văn chi chít trên thân nó tỏa ánh sáng lập lòe thần bí. Nếu không nhìn kỹ ý nghĩa thực sự của những phù văn đó, sẽ cảm thấy nó rất là thần bí nội liễm, thâm sâu khó lường.

Đáy của Huyền Lê phù thạch bị mài nhọn như một mũi tên, mũi tên sắc bén lóe lên tia sáng lạnh lẽo, dưới sự tăng cường của những phù văn đơn giản và thô thiển nhất, chiếc “đinh tru tà" này đã có được sức mạnh xuyên qua lớp vảy cứng rắn, đâm thẳng vào trái tim Cửu Anh.

Nơi xa, lưu hoả bốc lên làn khói đặc cuồn cuộn, chân trời mênh mông mưa xám.

Nơi đây, mũi tên được tạo ra bằng cách tập hợp sức mạnh của mọi người đang lặng lẽ chờ đợi.

--sẵn sàng chờ phát động.