Chương 42

Lúc này, bên ngoài núi Bắc Hoang, rất nhiều đệ tử tham gia cuộc tranh tài ngoại môn lần này vẫn đang hăng hái tiêu diệt yêu vật.

Vẫn còn hơn mười ngày nữa mới đến thời gian quy định, thời gian còn rất nhiều, tông môn lại hạn chế cạnh tranh ác liệt với nhau. Vì vậy, những đệ tử tham gia khảo hạch này mặc dù rất căng thẳng nhưng cũng không cảm thấy quá áp lực, chỉ cố gắng hết sức để tiêu diệt lũ yêu vật. Thỉnh thoảng gặp phải oan gia ngõ hẹp, hai bên còn sẽ khoe thành tích với nhau, không khí tổng thể cũng coi như hòa hợp.

"Chúng ta chuẩn bị một chút, nên tiến vào sâu hơn." Lương Tu nhìn khu rừng xung quanh đang dần trở nên náo nhiệt hơn, hạ giọng nói với đồng đội: "Ở bên ngoài chắc chắn có thể gϊếŧ được nhiều ma vật hơn, nhưng xếp hạng thi đấu của tông môn không quyết định dựa trên số lượng ma vật tiêu diệt được, mà là dựa trên những nỗ lực và cống hiến cho nhiệm vụ này."

Ngoài độ khó của nhiệm vụ, một điểm khác bị nhiều người chỉ trích trong đánh giá ngoại môn của Vô Cực Đạo Môn là phương pháp chấm điểm cống hiến linh hoạt và không có quy luật, hoàn toàn không có tiêu chuẩn cố định nào cả.

Mỗi lần khảo hạch ngoại môn, trọng tâm đánh giá và phương pháp tính toán điểm cống hiện đều khác nhau, điều này khiến các gia tộc lớn không thể cung cấp tài liệu tham khảo cho đệ tử của mình, đồng thời ngăn cản những người có ý định làm việc thiên tư gây rối loạn kỷ cương. Một số đệ tử thậm chí còn không biết tại sao mình lại có điểm cống hiến hoặc mắc sai lầm khi nào.

Tuy nhiên, một trong những khía cạnh “nhân đạo” hơn của Vô Cực Đạo Môn là nếu đệ tử nào không hài lòng với cách xếp hạng và tính điểm, sau khi kết thúc kiểm tra, trưởng lão sẽ công bố những hạng mục được điểm và trừ điểm của đệ tử, có thể gọi là hiện trường hành quyết quy mô lớn. Lần gần nhất công khai chấm điểm khiến nhiều người mặt mũi quét rác là lần thanh danh vang xa "Không nhận ai cả, thà thiếu không ẩu".

"Đạo hữu nói có lý, trọng tâm của lần đánh giá này có thể không phải là tiêu diệt ma vật, mà là giải quyết nguồn gốc của ma khí." Nạp Lan Thanh Từ đồng ý với suy đoán của Lương Tu, "Chỉ là chúng ta không biết nguồn gốc của lần yêu ma gây hoạ này, xét theo thông tin trên bản đồ, người dân Hàm Lâm quốc cũng không biết gì nhiều.”

“Đúng vậy.” Lương Tu rất hài lòng vì Nạp Lan Thanh Từ là con cháu thế gia nhưng lại không có tính tình quái đản như những con cháu thế gia khác, không chỉ có thể nghe lời khuyên mà còn coi trọng ý kiến

và cách nhìn

của người khác, "Mặc dù còn rất nhiều thời gian, nhưng những đệ tử lần này đều đều rất xuất sắc . Nếu muốn nổi bật so với họ, vẫn phải sử dụng những thủ đoạn cấp tiến hơn ..."

Lương Tu còn chưa dứt lời, một tiếng hạc kêu dài bén nhọn đã cắt ngang lời hắn định nói. Nạp Lan Thanh Từ và Lương Tu mờ mịt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy các đệ tử xung quanh đang dốc sức tiêu diệt ma vật cũng dừng việc đang làm lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Giây tiếp theo, trên bầu trời xuất hiện một biểu tượng màu xanh đậm khổng lồ, cho dù đang là ban ngày, nó vẫn trong trẻo rõ ràng.

---Đó là biểu tượng vằn nước kiếm huy của Vô Cực Đạo Môn.

“Đó là cái gì?”

“Biểu tượng của Vô Cực Đạo Môn?”

“A!” Lương Tu nghe được một tiếng kêu nhỏ, hiển nhiên có người cũng có phản ứng giống hắn: “Đó là tín hiệu cầu cứu của đệ tử Vô Cực Đạo Môn!

Tín hiệu cầu cứu của Vô Cực Đạo Môn, các đệ tử của Vô Cực Đạo Môn, bất kể là đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn, một khi nhập môn đều sẽ được môn phái phát cho loại đạn tín hiệu có biểu tượng đặc biệt này. Loại đạn tín hiệu này dùng để cầu cứu đồng môn khi gặp nguy hiểm trong quá trình rèn luyện bên ngoài, các lệnh bài đệ tử trong bán kính ngàn dặm đều sẽ cảm nhận được, hơn nữa còn đánh dấu ra vị trí của đệ tử đang cầu cứu.

Tuy nhiên, nếu Lương Tu nhớ không lầm, trước mắt chỉ có các đệ tử tham gia cuộc thi ngoại môn của Vô Cực Đạo Môn là hoạt động xung quanh khu vực Hàm Lâm quốc. Một khi đã như vậy, đối phương nên biết rằng việc sử dụng tín hiệu cầu cứu trong quá trình khảo hạch về cơ bản tương đương với việc bỏ cuộc!

Rốt cuộc là ai? Đối phương gặp phải nguy hiểm gì? Phương hướng của đạn tín hiệu là sâu trong rừng rậm, chẳng lẽ đối phương đã tìm ra ngọn nguồn của việc yêu ma gây họa rồi sao?

“Đi thôi.” Lương Tu vẫn còn đang ngây người, sư muội Hạc Ngâm đã thu hồi sáo ngọc, dùng sức đẩy mạnh cánh tay của hắn, “Cứu người quan trọng!”