Chương 14

Triển Chiêu được trực tiếp đem đến bệnh viện xúc ruột, lượng thuốc uống vào cũng không nhiều, tình hình cũng không đến nỗi nguy hiểm.

“Bình thường uống thuốc cần chú ý, thuốc an thần này phải tùy vào thể chất từng người, hơn nữa cậu ấy trước đó đã uống thuốc giảm đau có thành phần an thần trong đó. Nếu áp lực quá lớn, tốt hơn hết không nên ỷ lại vào thuốc.” Bác sĩ hướng dẫn từng bước, Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh chỉ có thể không ngừng gật đầu nói “phải phải”.

Nhớ lại, mấy ngày nay sắc mặt của Triển Chiêu đều rất kém, xem ra là do nhiều ngày mất ngủ, chỉ là không nghĩ đến cậu ta đối với thuốc lại có phản ứng mạnh như vậy, trước đây không quản, nhưng hiện nay hai người đã ở chung, hắn dù sao cũng nên chiếu cố người ta.

Hơn nữa, mấy ngày nay mơ phải giấc mơ mạc danh kỳ diệu như vậy, cảm giác với Triển Chiêu cũng càng ngày càng kỳ quái.

Xem cái kiểu cậu ta chẳng yêu quí bản thân như vậy, cư nhiên có loại cảm giác ẩn ẩn đau lòng.

Xoa xoa thái dương, cứ tiếp tục như vậy, chính hắn cũng muốn suy nhược thần kinh luôn.

Lúc Triển Chiêu tỉnh lại, thấy ngay cái bộ dạng nhe răng trợn mắt của Bạch Ngọc Đường.

“Tôi làm sao vậy?” Trong ấn tượng, nhớ bản thân ngủ rất sâu, nhưng lúc Bạch Ngọc Đường làm ầm ỹ cũng nhớ rất rõ.

Bạch Ngọc Đường lúc này đang rất tức giận, thấy Triển Chiêu đứng dậy, lập tức đem hết bất mãn mà phát tiết ra, “Cậu cuối cùng có phải người trưởng thành không, còn không biết thuốc an thần không được uống bậy sao, đem chính mình dằn vặt thành cái dạng này.”

Bạch Ngọc Đường vẫn chưa phát hiện, trong lời oán hận của hắn, không phải trách Triển Chiêu đem lại phiền phức cho mình, trái lại là lo lắng cho thân thể của cậu ta.

“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.” Triển Chiêu cũng cảm thấy rất ngại, bản thân và người ta quen biết cũng chưa lâu mà đã đem lại phiền phức lớn như vậy cho người ta. Trong mơ hồ nhớ lại đêm qua mặt mình dán chặt trên tấm lưng ấm áp của người kia, mặt không khỏi hơi chút đỏ lên.

“Sao vậy, lại khó chịu hả?”

“Không.” Triển Chiêu lắc lắc đầu, nhìn hình dạng Bạch Ngọc Đường đứng ngồi không yên, mới đột nhiên nhớ tới chân cậu ta vẫn còn đang cần dưỡng thương, “Đúng rồi, chân cậu làm sao rồi?”

Lúc nằm trên lưng Bạch Ngọc Đường, bản thân còn cảm thấy lắc lư, Bạch Ngọc Đường phải chạy từ lầu hai xuống như vậy, không biết có lại bị thương gì không.

“Không việc gì, đã bó thạch cao lại rồi.“ Bạch Ngọc Đường phất phất tay, “Nhưng cậu đó, bác sĩ nói cậu bị suy nhược thần kinh, rốt cuộc đã bao lâu không hảo hảo ngủ rồi?”

“Không…. ”

“Thôi đi, cậu không nói tôi đại khái cũng biết. Yên tâm đi, Ngũ gia sẽ không ngồi yên không quan tâm đâu.”

Đêm hôm đó, về đến nhà, Triển Chiêu rốt cuộc đã biết được “sẽ không ngồi yên không quan tâm” của Bạch Ngọc Đường biểu thị cái gì.

Thế nhưng, trước cái tên Bạch Ngọc Đường vẻ mặt không chút lo sợ ngồi kế bên giường mình này, cậu chỉ đành bất lực.

“Bạch Ngọc Đường, tôi đã không còn là con nít nữa.”

“Ai nói.” Bạch Ngọc Đường đưa tay với lấy mấy quyển sách đặt đầu giường, mở ra. “Cậu thích cái nào, truyện cổ Andersen, truyện cổ Grimm, Alibaba và bốn mươi tên cướp, còn có Ngàn lẻ một đêm.”

“Tôi có thể chọn không cần không?”

“Không được.” Bạch Ngọc Đường giả vờ nghiêm túc, “Tôi đã hỏi mấy cô trong nhà sách rồi, mấy quyển này có tác dụng ru ngủ tốt lắm, trước khi ngủ đọc một hai quyển, khẳng định nguyên đêm ngủ ngon không mộng mị.”

“Tôi không phải con nít.”

Bạch Ngọc Đường nhếch miệng cười lạnh, “Người ta cũng không nói cậu là con nít.”

Triển Chiêu cắn răng lắc đầu, “Tôi muốn ngủ, cậu về phòng trước đi.”

“Cậu không nói, tôi sẽ xem như cậu thích truyện cổ Andersen, nghe nói quyển này bán chạy nhất.”

“Tôi chưa nói thích.”

“Còn truyện cổ Grimm nữa, nhưng mà có chút máu me, cậu nghe xong chỉ sợ ngược lại không ngủ được.”

“Bạch Ngọc Đường!”

“Cậu chỉ cần chọn một quyển.”

“Không cần, tôi muốn ngủ.”

Bạch Ngọc Đường cũng chẳng thèm quan tâm việc Triển Chiêu đang đuổi người, mở ra quyển sách gần tay nhất, “Cậu đã không có ý chọn, vậy tôi chọn thay cậu.”

“Cậu…”

“Truyện cổ Andersen vậy, truyện “Nàng tiên Thumbelina” này cũng không tệ, cậu nằm yên đi, tôi đọc cho cậu nghe.”

“Không cần…”

“Ngày xưa có một người phụ nữ, nàng rất mong ước có một đứa con, nhưng không biết làm cách nào để có được. Vì vậy nàng đã đến gặp một bà phù thủy. Nàng nói với bà phù thủy:



“……..”

“Nôi của cô bé Thumbelina là một vỏ hồ đào xinh đẹp phát sáng, đệm của cô là cánh của hoa lan tử la màu xanh, chăn là cánh hoa hồng. Đây là nơi mỗi tối cô ngủ.”

Thanh âm của Bạch Ngọc Đường vừa trầm thấp vừa từ tốn, nhưng không át được từ tính vốn có, ngược lại càng phát ra sự cẩn trọng dè dặt.

Trong giọng đọc trầm thấp của hắn, Triển Chiêu chầm chậm quay mặt sang, trong yên lặng chăm chú ngắm nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dán mắt vào quyển sách, rất nghiêm túc đọc từng câu từng chữ của câu chuyện, nhãn thần không còn sự ngoan lệ như bình thường mà trong vắt như nước chảy, khuôn mặt bình thường luôn treo ý cười bất cần đời, giờ đây lại không còn chút vẻ đùa bỡn nào, rất nghiêm túc, rất chân thành, mặt bị quyển sách che mất nên nửa bên chỉ còn thấy bóng mờ mờ, nhưng lại khiến nửa bên còn lại càng thêm góc cạnh phân minh.

Biết người này lâu như vậy, cậu vẫn chưa thể hiểu hết hắn, vì Bạch Ngọc Đường luôn luôn biết cách đem đến kinh hỉ cho cậu. Lúc nghĩ hắn vô công rỗi nghề, lại phát hiện hắn ta đang rất nghiêm túc nắm bắt tri thức quản lý, lúc nghĩ hắn ăn chơi đàng điếm, lại thấy hắn âm thầm nỗ lực và kiên trì sau lưng người, lúc nghĩ hắn không đáng tin, hắn lại dùng hành động chứng minh năng lực bản thân. Nam tử như thế này, rõ ràng có lúc cảm thấy chỉ là một tên lãng tử chốn giang hồ, có lúc lại cảm thấy hắn đã là nhân vật có thể tự mình đảm đương công việc.

Ít ra, hiện tại, khi hắn ngồi trước giường, tay cầm quyển truyện cổ, dùng ngữ điệu đều đều không có nhiều lắm cảm tình, đọc từng câu từng chữ trong sách, bản thân cư nhiên lại có cảm giác như là an tâm. Thần chí không được nghỉ ngơi tốt nhiều ngày, cuối cùng đem người tiến sâu vào giấc mộng.

Triển Chiêu nhếch khóe môi mang theo ý cười, từ từ nhắm mắt lại.

“Cuối cùng cô đã có thể cùng chim én bay đến một vương quốc tự do và xinh đẹp, sống cuộc đời hạnh phúc. “

Vươn người duỗi một cái, “A, cuối cùng cũng xong, cậu có cần tôi đọc lại…”

Bạch Ngọc Đường đem những lời định nói tiếp nuốt trở vào trong bụng, vì hắn phát hiện khuôn mặt Triển Chiêu đang đối diện hắn, miệng mang ý cười, đã ngủ say.

“A, rõ ràng là hữu hiệu.” Bạch Ngọc Đường đắc ý nói thầm một câu, vươn người đứng dậy, dự định trở về phòng.

Nhưng đau đớn trên chân khiến hắn dừng lại.

Chết tiệt, cái chân này sau khi lại bị thương tối hôm qua vẫn chưa chịu để yên cho hắn. Lúc này nếu không đỡ mép giường, căn bản là không đứng vững.

Phòng của hắn lại ở dưới lầu, cái này đúng là làm khó người.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên dừng bước, nhìn nhìn Triển Chiêu đang cuộn tròn trên giường ngủ say sưa và cái giường cực đại của cậu.

“Dù sao cũng đã từng ngủ chung, cũng không phải chỉ có đêm nay.”

Cởϊ áσ khoác, lóng nga lóng ngóng đi cà nhắc đến phía bên kia giường, sau khi xác định Triển Chiêu không có nửa điểm phản ứng, chui vào.

Ngủ đến nửa đêm, hai người đều không an phận chuyển mình trên giường, Triển Chiêu đang trong giấc nồng cảm nhận được nguồn hơi ấm, đem thân thể tiến lại gần. Cậu đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như thế này.

Còn Bạch Ngọc Đường, trong mơ hồ cảm giác có thứ gì đó tiến vào ngực mình, âm ấm, thế là đưa tay ôm lấy, mùi thuốc nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến trái tim khó khăn lắm mới điều chỉnh đúng nhịp an tĩnh lại.

Lúc Bạch Ngọc Đường tỉnh lại, thần chí vẫn còn chưa thanh tỉnh đủ để nhận biết là vật gì đang ở trong lòng mình, vì vậy vô thức siết chặt tay, đến khi người trong lòng vì khó chịu mà phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hắn mới đột nhiên mở mắt.

Có chút kỳ quái nhìn vào trong lòng mình.

Người trong lòng đại khái theo đúng giờ sinh học mà thức dậy, động đậy một chút, sau đó chầm chậm mở mắt.

Vừa nhìn thấy mặt đối phương, song phương đều có chút mơ hồ, sau khi nhìn chằm chằm tình huống hiện tại trong 5 giây, hai tiếng la thất thanh đồng thời vang lên.

“Bạch Ngọc Đường, sao cậu ở trên giường tôi.”

“Triển Chiêu, sao cậu ở trong lòng tôi.”

Nói xong hai người đều đỏ mặt, nhưng Bạch Ngọc Đường là người phản ứng trước, “Tôi tối qua mệt, lười đi xuống lầu.”

“Tôi tư thế ngủ không tốt.”

Lại nhìn nhau im lặng…

“Tôi xuống trước.”

“Tôi muốn đi rửa mặt.”

Hai người chật vật xoay người, ở nơi nhìn không thấy nhau thở phào một hơi.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy tâm tư của bản thân, tựa như có thứ gì đó đã không còn như trước.

Nếu đổi lại là bình thường, hắn sẽ cười ha ha mà nói, “Chỉ là ôm một người nam nhân suốt một đêm, có gì to tát đâu.”

Nhưng sự tình hiện tại lại có gì đó không đúng, hắn ôm Triển Chiêu ngủ suốt một đêm, hơn nữa càng quá phận là, hắn lại không hề có nửa điểm cảm giác không thoải mái, ngược lại, còn rất hưởng thụ, mơ hồ nghĩ lại, cảm giác ôm Triển Chiêu, rất giống cảm giác khi Bạch y nhân ôm Lam y nhân trong giấc mơ.

Không bài xích, mà khát vọng.

Rốt cuộc là có vấn đề gì.

Bạch Ngọc Đường ngơ ngẩn nhìn Triển Chiêu đang ngồi trên sofa đọc báo như thường ngày.

Ánh dương quang từ ngoài chiếu vào mặt cậu, từ hướng hắn nhìn đến, vừa vặn có thể thấy được hàng mi dài thật dài và khuôn mặt nghiêng nhu hòa của Triển Chiêu. Trong khoảnh khắc, trong tim nổi lên cảm giác ngưa ngứa.

“Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường từ trạng thái suy nghĩ thơ thẩn bừng tỉnh lại, thấy Triển Chiêu cũng đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Cậu làm sao vậy?”

Một cổ máu nóng xông thẳng lên não, Bạch Ngọc Đường vô thức nhếch nhếch miệng, nói bừa một câu, “Chân đau.”

Sau cũng không đợi Triển Chiêu phản ứng, xoay người đi thẳng về phòng mình.

Bỏ lại sau lưng là nhãn thần có chút suy tư của Triển Chiêu.

Kì thực Triển Chiêu cũng không thoải mái hơn hắn là bao, từ tối hôm qua len lén nhìn hắn, đến sáng

hôm nay từ trong lòng hắn thức dậy, tâm tình của Triển Chiêu vẫn một mực cực kỳ hỗn loạn. Cảm giác này giống như cảnh tượng loạn thất bát tao trong giấc mộng đã thành hiện thực, cảm giác càng ngày càng chân thực, thậm chí sâu trong tiềm thức, cư nhiên muốn nắm lấy tay người đó, gọi hắn, “Ngọc Đường.”

Dù ngoài mặt làm như không có việc gì, nhưng trong lòng đã loạn cả lên, tờ báo cầm trong tay một chữ cũng đọc không vô, biết người kia nhìn mình, động cũng không dám động.

Thẳng cho đến lúc thời gian kéo dài quá lâu, mới mở miệng gọi, “Bạch Ngọc Đường.”

Có trời biết lúc đó xém chút nữa cậu đã bất tri bất giác mà gọi “Ngọc Đường” rồi.

Triển Chiêu cắn cắn môi, rõ ràng là ngủ rất tốt, nhưng không biết sao lại cảm thấy đầu càng đau hơn.