Chương 20: Hiểu lầm không nói nên lời…

Rời khỏi nhà Thản Đồ, Tô Sách bị hai giống cái sôi nổi kéo đi, trong lòng

bàn tay là hai bàn hai nhỏ bé càng mềm mại non mịn hơn, làm con người ta sinh ra cảm giác ấm áp kì dị.

Thản Đồ nhắm mắt theo sát phía

sau, y nhìn người trong lòng mình thẳng lưng đi tới, thỉnh thoảng hơi

cúi đầu trả lời cặp song sinh, cảm nhận được sự tỉ mỉ rất khó phát giác

nhưng thật sự tồn tại của cậu quả thực chính là một loại vui sướиɠ.

Nếu tương lai bọn họ có đứa nhỏ, kia hẳn sẽ cảm thấy thực hạnh phúc đi. Thản Đồ nghĩ vậy.

A đúng rồi! A Sách nói cậu không thể sinh đứa nhỏ. Ân, y có thể đi xin

một đứa con nuôi đáng yêu nhất, A Sách có thể làm cặp song sinh yêu

thích như vậy, nhất định cũng sẽ làm con nuôi bọn họ yêu thích.

Ái Quả Nhi đi phía trước ngẩng đầu, hỏi: “A Sách ca ca, ngươi muốn xem cái gì trước?”

Tô Sách nghĩ nghĩ: “Ta muốn xem rất nhiều…” Tạm ngừng một chút: “Ân, rất

nhiều giống cái xử lý một ít thứ giống như lương thực, có thể giới thiệu một chút không?”

Ái Quả Nhi gật gật đầu: “Có thể a!” Nói xong

liền kéo Tô Sách chuyển hướng: “A Sách ca ca nói chính là ‘thử lương’

đúng không? Mỗi giống cái trong bộ lạc đều được phát một mảnh đất, bình

thường đều trồng loại này.”

Ái Mật Nhi cũng ngập ngừng nói: “Chúng ta… cũng có…”

Sau đó Ái Quả Nhi đột nhiên quay đầu lại: “Này, Thản Đồ!”

Thản Đồ bước tới hai bước—— y vốn không muốn quấy rầy giống cái nói chuyện

nên đi xa một chút: “Sao vậy? Là A Sách tìm ta có việc sao?”

Ái Quả Nhi trở mình xem thường: “Ta tìm ngươi không được sao?”

Thản Đồ có chút thất vọng, ánh mắt nhìn qua Tô Sách, nói: “…được.”

Ái Quả Nhi tức giận nói: “Được rồi, kì thực cũng có quan hệ với A Sách ca

ca!” Nhìn thấy Thản Đồ lại hồi phục tinh thần, liền lắc đầu thở dài một

hơi: “Giống đực các ngươi luôn rất sơ ý, vì thế ta hỏi ngươi a, A Sách

ca ca đã được tộc trưởng thừa nhận là người của bộ lạc, ngươi có giúp A

Sách ca ca lĩnh đất không?”

Thản Đồ thoáng ngây người.

Y… y đã quên!

Từ hôm qua tới giờ, y chĩ nghĩ cách bồi dưỡng tình cảm với A Sách, cư nhiên quên lĩnh đất cho cậu! A, làm sao bây giờ!

Thản Đồ vội vàng vọt tới trước mặt Tô Sách, vẻ mặt lo lắng: “A Sách, thực xin lỗi thực xin lỗi…”

Nếu làm người dẫn đường của Tô Sách, hết thảy này vốn đều là trách nhiệm

của y, đất đối với giống cái mà nói là công cụ trọng yếu trong cuộc

sống, là một trong những vật tư quý giá nhất của giống cái, thế mà y lại quên mất.

Nếu A Sách không tha thứ cho y, y phải làm cái gì bây

giờ… Có thể nào làm A Sách cảm thấy bộ lạc không chào đón cậu mà tức

giận bỏ đi không?

Thản Đồ không ngừng gãi gãi đầu, thật muốn hung hăng đấm mình một cái.

Tô Sách nghĩ một chút cũng hiểu được đại khái.

Bất quá cậu cảm thấy không có vấn đề gì, nếu giống cái quả thực thưa thớt

cùng trân quý như vậy, cho dù Thản Đồ quên cũng sẽ có những người khác

tới nói cho cậu.

Huống chi, Thản Đồ người này căn bản không có

khả năng có ý xấu, hơn nữa, cậu cũng không muốn nhìn Thản Đồ luôn dè dặt từng li từng tí như vậy.

Thản Đồ đối với cậu tốt lắm, cậu biết.

Vì thế Tô Sách lắc đầu một chút: “Không sao, không cần để ý.”

Ánh mắt Thản Đồ sáng rực lên.

Ái Quả Nhi bĩu môi, trong lòng lại cảm thán, Thản Đồ người này vận khí

đúng là quá tốt. Phải biết, tuy nhóm giống cái đại đa số không có ý cấu, nhưng đối với nhóm giống đực bất cẩn lỗ mãng này vẫn muốn gây sức ép

một chút, dáng vẻ không hề giống A Sách ca ca, cư nhiên lại ôn nhu như

vậy.

…Tô Sách hoàn toàn không biết mình có thứ gọi là ‘ôn nhu’

kia, lúc đối mặt với ánh mắt cổ quái của Ái Quả Nhi cũng chỉ có thể làm

như không thấy.

Ái Mật Nhi nắm lấy góc áo Tô Sách, bàn tay nhỏ bé chậm rãi chỉ tới một hướng: “Ở ngay… nơi đó.”

Ái Quả Nhi cũng túm một cái: “Đúng vậy, tới rồi.”

Tô Sách nhìn qua, nơi này tựa hồ là hướng bắc bộ lạc, ở đó có một mảnh

ruộng rất lớn, có những hàng rào tạo thành từ gỗ cùng dây thừng chia

thành những mảnh nhỏ, nhưng mỗi mảnh đại khái cũng cỡ hai mẫu. Tính ra

nơi này cũng có tới mấy trăm mẫu đi.

Ở sát bên là một ngọn núi

rất cao, sườn núi dốc đứng, dã thú cơ bản không thể từ trên đó leo

xuống. Mà bên kia lại đi thông tới bộ lạc, không quá xa có thể nhìn thấy phòng ở của giống đực, nếu có địch nhân muốn tập kích nơi này thì chỉ e rất khó thực hiện.

Tô Sách lướt mắt nhìn một lượt, căn cứ theo

diện tích ruộng tính toán một chút, bộ lạc này đại khái có khoảng hai

ngàn người, giống cái chiếm một phần tư, ước chừng là năm, sáu trăm

người, mà còn lại đều là giống đực. Nghiêm khắc mà nói, này có thể xem

là một bộ lạc tương đối lớn.

Nghĩ đến đây, Tô Sách cúi đầu hỏi: “Ái Quả Nhi, bộ lạc chúng ta có bao nhiêu người?”

Ái Quả Nhi cắn ngón tay ngẫm lại: “Để xem… trưởng thành có hai ngàn… ấu tể thì không biết, gần nhất lại có vài giống cái sinh đứa nhỏ.”

So

với dự đoán của cậu còn lớn hơn một chút, bất quá cũng không quá nhiều.

Tô Sách gật gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn những mảnh ruộng trước mặt.

Lại nói tiếp, khí hậu nơi này có chút khô ráo, bất quá cũng không tính là

rất nóng, không biết thích hợp trồng loại nào… Cậu chưa từng gieo trồng, xem ra về sau có rất nhiều thứ phải học tập.

Bởi vì cách bữa

sáng đã khá lâu, hiện tại ước chừng đã sắp giữa trưa, nhóm giống cái đã

trở về nấu cơm, vì thế khu ruộng này trông có vẻ trống trải.

Ái Quả Nhi cùng Ái Mật Nhi lôi kéo Tô Sách đi vào bên trong, Ái Quả Nhi chỉ một mảnh nói: “Này là đất của ta.”

Ái Mật Nhi cũng chỉ mảnh kế bên: “Kia là… là của ta.”

Trong hai mảnh ruộng đều có không ít cây trồng, mảnh của Ái Quả Nhi trồng một loại cây rễ củ, cành lá xanh tốt um tùm, mà bên Ái Mật Nhi thì cao hơn

rất nhiều, xem hình dáng thì rất giống loại thực vật giống cây lúa mà Tô Sách đã thấy.

Nhìn nhìn những mảnh ruộng khác, đại đa số cũng là hai loại này.

Tô Sách hỏi: “Này gọi là gì?”

Ái Quả Nhi nói: “Bên ruộng ta gọi là bạch bặc [củ cải trắng].”

Ái Mật Nhi nói: “Còn ta… là thử lương.”

Tô Sách lại đi một chốc, nhìn thấy còn có một ít cây có màu đỏ tím hoặc

xanh đậm, còn có những loại cây có lá thật to như một loại rau dại trên

địa cầu mà cậu không biết tên. Cậu nhớ lại một chút, tựa hồ có vài loại

chính là rau dưa Thản Đồ dùng để nấu ăn mấy hôm nay.

Ái Quả Nhi

vừa chỉ vừa nói với Tô Sách: “Này là cây dương xỉ, có thể ăn thân và lá, cái kia gọi là thổ long cái, chỉ ăn củ, còn cái kia là cỏ la la, cũng

ăn thân với lá…”

Tô Sách âm thầm ghi nhớ toàn bộ, sau đó quay đầu lại nhìn về phía thú nhân cao lớn: “Thản Đồ, ngươi thích ăn loại nào?”

Thản Đồ lộ ra nụ cười thật to: “A Sách thích ăn cái gì ta liền thích ăn cái đó!”

Tô Sách gật đầu, không kén chọn sao…

Ái Quả Nhi lại nói: “Cỏ la la là loại non mềm nhất cũng ngọt nhất, có thể ăn sống, bình thường hay ngắt ngay chính giữa.”

…Non mềm nhất? Ánh mắt Tô Sách lóe lên.

Lúc này, lục đυ.c có vài giống cái đi tới, Ái Quả Nhi nhìn thấy một người liền phất tay hai cái, kêu lên: “Mạc Lạp! Mạc Lạp!”

“Ô!” Trả lời lại là một giống cái cao gầy, bộ dạng thực tuấn mỹ, một đầu tóc màu rám nắng dài tới tận thắt lưng, màu da cũng thực khỏe mạnh, phía

sau còn có vài giống đực đi theo, đều dùng ánh mắt truy đuổi nhìn hắn:

“Ái Quả Nhi, tiểu quỷ này sao lại hứng thú tới đây?”

Ái Quả Nhi dẩu mỏ: “Nói thế nào thì ta cũng có ruộng chứ bộ…”

Giống cái gọi là ‘Mạc Lạp’ kia mỉm cười thực tùy ý, tay chân hắn rất thon dài, lúc đi đường nhẹ nhàng hệt như đang nhảy múa.

Hắn đi tới trước mặt mọi người, đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Ái Mật Nhi, lại

véo nhẹ một cái trên mặt Ái Quả Nhi sau đó mới nhìn qua Tô Sách, nói:

“Vị này tới giờ chưa từng thấy qua, Ái Quả Nhi, là bằng hữu của ngươi

sao?” Hắn đương nhiên cũng thấy được Thản Đồ đứng sau Tô Sách, bất quá

cũng chỉ là nhìn lướt qua, không dừng lại quá lâu.

Ái Quả Nhi kéo tay Mạc Lạp xuống, kéo Tô Sách một chút, nói: “Đây là A Sách ca ca, là

giống cái Thản Đồ mang từ bên ngoài về!” Sau đó nhóc con nhăn mặt nhăn

mũi: “Thản Đồ đang theo đuổi a.”

Mạc Lạp nhìn Tô Sách một hồi,

gật đầu cười nói: “Ánh mắt không tệ.” Sau đó đưa tay tới, nắm tay nắm

lại: “Xin chào, ta gọi là Mạc Lạp.”

Tô Sách sửng sốt một chút,

không xác định đây có phải là lễ tiết hay không, chỉ có thể học làm

theo, quả nhiên bị nắm tay Mạc Lạp chạm một chút, vì thế cậu cũng chạm

lại: “Xin chào, ta là Tô Sách.”

Theo biểu tình của những người khác, cậu tựa hồ không làm sai.

Tô Sách quả thực không làm sai, trên đại lục Khảm Đạt, giống cái cùng

giống cái làm vậy biểu đạt cho hữu hảo, nhưng nếu giống đực làm vậy với

giống cái sẽ bị coi là một loại quấy rầy, mà giống đực cùng giống đực

thì hành động này được xem là đồng tính cầu yêu. Giống đực muốn biểu đạt hữu hảo chỉ nắm tay chạm lên ngực mình, giống đực cùng giống cái khi

chào hỏi sẽ nói rõ.

Mạc Lạp nhìn giống cái mới tới, cảm thấy biểu tình đối phương tựa hồ có chút quẫn bách, không khỏi cảm thấy thú vị,

chờ đến lúc hắn thấy giống đực cực mạnh nổi danh làm giống cái chùn

bước, cũng là người thực trì độn chuyên chú nhìn giống cái trước mắt thì càng cảm thấy có ý tứ hơn.

Hắn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Ái Quả Nhi nháy mắt với mình.

Mạc Lạp thấy tầm mắt Ái Quả Nhi quét một lần từ Thản Đồ qua Tô Sách, cảm thấy có chút buồn cười.

Có lẽ bởi vì tính tình của Thản Đồ, nên mặc dù cặp song sinh trân quý được nhóm giống đực cực mạnh trong bộ lạc thay phiên bảo hộ, nhưng Ái Quả

Nhi lại đối xử với Thản Đồ tốt nhất—— mặc dù nhiều thời điểm sẽ trêu

ghẹo một chút, nhưng lúc y thật sự thích giống cái thì Ái Quả Nhi cũng

sẽ không được tự nhiên mà hỗ trợ.

Hắn chỉ mới lần đầu gặp gỡ

người trong lòng của Thản Đồ thôi, cư nhiên còn bảo hắn giúp đỡ… Thôi

được rồi, xem phân lượng Thản Đồ thật vất vả mới động tâm hắn ra chút

sức lực cũng đúng đi?

Vì thế Mạc Lạp ho nhẹ một tiếng: “Có thể

gọi ngươi là A Sách không?” Sau khi được tán thành thì nói tiếp: “Nếu

tất cả đều là người trong bộ lạc thì chính là bằng hữu; chờ đến lúc

ngươi kết hôn với Thản Đồ đừng quên mời ta a.”

Tô Sách không ngờ đối phương vừa mở miệng chính là một câu như vậy.

…Chẳng lẽ giống cái trong bộ lạc này khi gặp ai đó chỉ quan tâm mỗi vấn đề

này? Cậu nghĩ tới người bán vải dệt Lạp Á, tựa hồ cũng là vậy.

Cậu hẳn nên giải thích đây chỉ là hiểu lầm, nhưng không biết vì sao cậu lại nghiêng đầu nhìn thấy chính là vẻ mặt khẩn trương của Thản Đồ.

Đột nhiên cậu lại không nói nên lời.