Chương 9

chương 9:

Lúc trước Lộ Cảnh vẫn luôn lo lắng đồ ăn không đủ, mãi cho đến khi sắp xếp đồ vật vào trong trữ vật mới phát hiện đã chuẩn bị không ít, rau khô phơi hai cái túi da thú, mười bó rau câu, chân cao của Thú Nhân có bảy tám khúc quả tương, dưa muối có bốn khúc trúc, bảy tám mươi thước chân rộng của Thú Nhân có tám thùng gỗ đựng thịt, bột cũng có hai thùng, còn ướp trên dưới một trăm quả trứng muối, làm thành năm mươi mấy cái, mấy chục miếng thịt khô treo ở trên đống lửa, còn có mì quả chưa kịp xử lý, một góc phòng khách trong sơn động còn một đống bắp chưa hái được.

An Vân và An Á nhìn một đống đồ ăn cất giữ ở đây đồng thời phát ra âm thanh kinh ngạc:

- Cảnh ca, một mình ngươi chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy à?

Đặc biệt là An Vân, hắn không thể tin được cảnh tượng trước mắt ở trong gian phòng của mình.

Lộ Cảnh có chút xấu hổ cười cười, thật ra hắn chuẩn bị những đồ ăn này, đối với thú nhân mà nói là hoàn toàn không đủ, thú nhân yêu cầu nhất là đồ ăn là loại thịt, mà hắn chuẩn bị thịt cũng không nhiều, nhưng đối với á thú nhân mà nói là đủ rồi, chẳng qua hai con thú nhân tạm chấp nhận một chút, những thứ này đủ cho ba người ăn, hơn nữa được mùa quý có thể thu hoạch càng nhiều đồ ăn hơn, toàn bộ đồ ăn cũng không cần lo lắng quá nhiều.

- Chờ mưa to qua đi, ta sẽ đi ra ngoài săn thú với An Á, Tiểu Vân ngươi ở nhà dệt vải bông, chuẩn bị làm chăn bông, tốt nhất là có thể làm ra trước tuyết quý.

An Vân và An Á cùng gật đầu, thậm chí ánh mắt An Á nhìn về phía Lộ Cảnh cũng sáng lên, lúc trước hắn chỉ dạy hắn một chút kỹ xảo đi săn, sau đó người của bộ lạc đi ra ngoài cũng không học được gì, thậm chí thiếu chút nữa không thể gặp lại ca ca, lúc trước đi săn hoàn toàn là dựa vào thiên tính của thú nhân, lúc này nghe thấy Lộ Cảnh muốn dẫn hắn đi săn cùng thì trong lòng cực kỳ kích động, hắn biết rằng Lộ Cảnh cường đại, hắn cũng hy vọng có thể trở thành thú nhân cường đại như vậy.

- Cho dù chỉ có ba người chúng ta thì cũng phải nỗ lực làm cho mình tốt hơn một chút.

Lộ Cảnh nhìn sơn động từng ngày thay đổi, cảm khái lên tiếng.

An Vân tiến đến bên cạnh hắn phụ hoạ nói:

- Đúng vậy, trước khi gặp được ngươi, ta chưa từng nghĩ tới mình lại gặp phải người không sợ mưa gió không cần lo lắng đói khát cùng lạnh lẽo như vậy, khi đó mỗi ngày chỉ có hôm nay ăn cái gì, ngày mai còn có thể ăn no hay không, mà hiện tại, chúng ta không cần lo lắng chuyện hôm nay và ngày mai, chỉ cần cố gắng chuẩn bị tốt chuyện sau này.

vành mắt An Vân cũng đỏ lên, giọng nói cũng mang theo chút nghẹn ngào, Lộ Cảnh ôm hắn vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ sau lưng trấn an hắn, An Á đứng ở một bên nhìn ca ca lại nhìn nhìn Lộ Cảnh, không tự giác nhíu mày, Lộ Cảnh nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của An Á, không nhịn được đưa tay hung hăng xoa đầu hắn:

- Con nít con nôi, cả ngày chỉ biết có mặt mũi, ngươi tiểu tâm như vậy thì sau này tìm không thấy á thú cùng giống cái!

An Á nghiêng đầu né tránh tay của Lộ Cảnh, bĩu môi, không để ý đến lời nói của Lộ Cảnh, nhưng cũng không phản bác.

An Vân rời khỏi lòng ngực của Lộ Cảnh, nhìn đệ đệ mang theo chút hồng nhạt trên tai, đến đây mới được mấy ngày, bộ dáng gầy đến mất người ở phía trước đã không còn nữa, cơ bắp trên người cũng trở nên rắn chắc bằng mắt thường.

Lộ Cảnh đặt ba cái giá vào phòng chứa đồ, hơn nữa vốn có hai cái, toàn bộ phòng chứa đồ cũng coi như là thu thập không sai biệt lắm, Lộ Cảnh vốn định cho hai phòng ngủ mỗi phòng một cái tủ, nhưng hiện tại trong sơn động không có nhiều gỗ hoàn chỉnh, cũng chỉ còn lại dùng để đào rương gỗ.

Sáng sớm ngày thứ bảy của quý trời mưa to không nghe thấy tiếng mưa rơi, Lộ Cảnh mở cửa ra, bầu trời vẫn u ám, mưa bụi dày đặc, trong sơn động cũng đã không còn đồ ăn tươi ngon, hai ngày này đều là ăn thịt khô và hàm thịt, Lộ Cảnh và An Á nói chuyện, để hắn ở nhà thủ, tự biến thành thú thân, dầm mưa đi săn trong rừng.

Khi An Vân từ trong phòng đi ra thì chỉ nhìn thấy một mình An Á đang chuẩn bị bữa sáng, rửa mặt xong còn chưa nhìn thấy Lộ Cảnh thì đã có chút nghi hoặc:

- An Á, sao Cảnh ca lại không ở đây?



An Á đang chuyên tâm nấu canh, đây là lần đầu tiên hắn động thủ một mình, nghe thấy ca ca hỏi chuyện mới tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên nói một câu:

- Cảnh ca đi ra ngoài đi săn, ca ngươi đừng ra cửa.

An Vân nghe thấy Lộ Cảnh đi ra ngoài săn thú không khỏi lo lắng, đứng ở cửa nhìn xung quanh trong chốc lát, một cơn gió thổi tới làm hắn hắt hơi một cái, An Á nghe thấy được, lập tức buông cái thìa trong tay xuống, lấy cái áo khoác da thú treo ở bên cạnh vòng tay quay tơ khoá lại trên người An Vân:

- Ca, ngươi đi uống nước trước đi, chờ Cảnh ca trở về chúng ta sẽ ăn cơm, cẩn thận sinh bệnh.

An Vân mặc áo khoác vào đi theo An Á vào trong, hắn phải cẩn thận, không thể sinh bệnh, hiện tại ba người bọn hắn không có tế tự ở đây, sinh bệnh thật sự chỉ có thể dựa vào chính mình, tuy rằng Lộ Cảnh chuẩn bị không ít dược liệu, nhưng vẫn phải bảo vệ tốt chính mình, trước kia ở bộ lạc cho dù có dược thảo và cầu phúc của tế tự thì cũng không phải đều có thể may mắn sống sót.

Bởi vì Lộ Cảnh còn chưa trở về nên An Vân cũng tĩnh tâm đi dệt vải, cầm một khối da thú mọc lông dài ở bên cạnh đống lửa, bưng một cái ly sưởi ấm nhìn An Á làm cơm sáng.

Lộ Cảnh đi qua không sai biệt lắm một giờ mới trở về, ở bên ngoài sơn động xử lý xong hai con Trường Giác Thú mới vào sơn động, An Vân vừa thấy Lộ Cảnh tiến vào, lập tức lấy da thú nướng đến nóng hổi chạy đến trước người hắn, An Á lại đây tiếp con mồi, An Vân trực tiếp ném da thú lên đầu Lộ Cảnh.

Lộ Cảnh cười cởi tấm da thú xuống, cởϊ áσ da thú trên người xuống, đại khái lau chùi, vào trong phòng thay quần da thú, sau khi ra đã bị An Vân kéo ở bên đống lửa ngồi xuống, sau đó tùy ý An Vân lau tóc cho hắn:

- Cảnh ca, tình hình rừng rậm hai ngày này thế nào rồi?

Lộ Cảnh kéo An Vân đến bên cạnh ngồi xuống, ném tấm da thú lên trên một cái giá, sau đó nhận lấy bát canh An Á đưa qua:

- Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói.

Nói xong hắn lại ăn một miếng:

- Tay nghề của An Á cũng không tệ, cái này còn kém ca ca của ngươi một chút.

An Vân ăn một miếng, cũng không nhịn được khen ngợi An Á, khóe miệng An Á không nhịn được nhếch lên một cái, tai cũng hơi đỏ lên, rót cho mình một chén rượu rồi vùi đầu uống.

Sau khi ăn no bảy tám phần, Lộ Cảnh mới chậm rãi ăn cơm:

- giọt nước trong rừng không phải rất nhiều, hôm nay mưa nhỏ, động vật vẫn rất nhiều, quả tử linh tinh hơn phân nửa đều bị đánh rơi, ngọn núi của chúng ta không phải đặc biệt cao, tuy rằng thế núi tương đối dốc, nhưng tới gần chúng ta thì còn tính bằng phẳng, thực vật cũng rất phong phú, ta đại khái nhìn xem, khả năng đất lở cũng không lớn...

An Vân vừa ăn vừa nghe, thấy không hiểu liền hỏi:

- Cảnh ca, đất lở là có ý gì?

Lộ Cảnh bị vấn đề này của An Vân làm cho nghẹn họng:



- Đất lở chính là đất đá giống như nước chảy từ trên núi trượt xuống chân núi, nếu xảy ra tình huống như vậy, sơn động của chúng ta rất có thể sẽ bị chôn xuống.

- A, còn doạ người hơn cả thú triều!

An Vân tưởng tượng cảnh tượng đất lở, sợ tới mức quên cả ăn cơm.

Lộ Cảnh gắp một miếng thịt cho An Vân:

- Hoàn Hồn, hảo hảo ăn cơm, ta đã xem xét qua, bên chúng ta sẽ không xảy ra chuyện này, nhưng mà thú triều thật ra phải để ý.

Lộ Cảnh nói xong liếc mắt nhìn An Á một cái, hai người đều hiểu ý của đối phương, đối với bọn hắn mà nói, điều mà thú triều làm cho bọn hắn lo lắng chính là an toàn của An Vân.

Khi trời vừa mới xế chiều thì bầu không khí đã trở nên náo nhiệt hơn, An Vân ở cửa sổ hạ chỉ xe, Lộ Cảnh ở Giáo An Á làm ngăn tủ, chờ An Á bắt đầu làm việc, hai người bắt đầu thảo luận về việc chuẩn bị cho mùa lễ.

- Mưa to còn phải đến sáu bảy ngày mới có thể kết thúc, mà mùa cũng chỉ có hơn mười ngày, chúng ta cũng phải chuẩn bị không ít đồ vật.

Lộ Cảnh dùng cục đá đập vào lỗ nhỏ, cho đến khi chiều dài không sai biệt lắm mới cắt đứt một phần còn lộ ra bên ngoài.

An Á đáp một tiếng, nghĩ nghĩ nói:

- củi không đủ, thịt thì phải đi săn bắn mấy ngày cuối cùng mới có thể kéo dài được một chút thời gian.

Thời tiết ở thế giới này quá dị thường, tuyết quý tiến vào tượng trưng chính là một trận tuyết, được mùa quý cực nóng sẽ lập tức sậu hàng trong một ngày, sau trận tuyết đầu tiên thì thời tiết sẽ chậm rãi duy trì ở độ âm bảy tám độ, trong khoảng thời gian này vẫn có thể ra ngoài đi săn, chính là con mồi sẽ giảm rất nhiều, chờ đến lúc gió bắc lên thì chính là thời điểm tuyết quý khó chịu nhất rồi, ở trong trí nhớ của Lộ Cảnh, thời điểm lạnh nhất đại khái có thể tới độ âm 30, nhưng ở dị thế này, vị trí hiện tại nghiêm khắc tới nói cũng chỉ ở giới hạn giữa nam và bắc, đương nhiên, đây cũng chỉ là do hắn tự phân chia, không có vệ tinh linh tinh hiệp trợ thì hắn cũng không thể phân ra giới hạn rõ ràng.

Tuyết rơi liên tục, gió thổi gào thét, làm người ta chỉ có thể trốn tránh, động vật đều trốn tránh, thực vật đều bị vùi dưới đại tuyết rắn chắc, cho dù bởi vì đói khát ra ngoài tìm kiếm đồ ăn cũng rất khó tìm được.

- Chờ mưa to qua đi, chúng ta mang theo Tiểu Vân đi ra ngoài hái nấm, thuận đường đi săn, sau đó để Tiểu Vân thu thập nấm ở trong nhà ta dẫn ngươi đi ra ngoài đi săn, thuận đường luyện tập kỹ xảo. Thịt có thể dùng muối ướp, cũng có thể hun giống như thịt khô ta treo ở trên hố lửa, có thể giữ lâu một chút, nhưng mà con mồi nhiều hơn thì muối trong nhà sẽ không đủ. An Á, ngươi hẳn là còn chưa đi qua bờ biển, đến lúc đó ba người chúng ta cũng đi cùng nhau một chuyến, khoai lang bên kia cũng nên thu hoạch, mang theo mấy cái túi da thú, một ngày là thu xong nó.

Lộ Cảnh cảm thấy An Á hẳn là gánh vác trách nhiệm, trong lòng cũng muốn dạy hắn nhiều hơn một chút, cho nên cũng nói nhiều hơn một chút:

- Mỗi ngày buổi sáng đi ra cửa phải chặt một ít cây phơi, buổi tối trở về cũng có thể thuận tay thu thập, có thời gian còn phải đi chặt chút cây trúc, tuyết quý là có thể làm vài thứ.

An Á cẩn thận ghi tạc trong lòng, trong lòng cũng có chút hiểu biết đối với cách làm của Lộ Cảnh, cũng biết sau này phải tận lực lợi dụng thời gian.

Trong lòng Lộ Cảnh còn nghĩ, rút ngắn thời gian phải thiêu đốt một chút than, bằng không phòng ngủ toàn dựa vào củi gỗ thiêu đốt giường đất nói đốt không được lâu lắm, yên còn nhiều, một mình An Vân ngủ cũng không đủ ấm, củi gỗ nhiều ngủ quá nóng, củi gỗ ít nhiệt độ phỏng chừng không đủ đến buổi sáng, thời gian giữ ấm của than củi càng dài, là đến chuẩn bị đốt chút than.

Sau khi làm cho hai phòng các một cái tủ quần áo bằng gỗ trúc thì không còn lại bao nhiêu, An Á không có tài liệu thì lập tức đi giúp An Vân. An Vân đã tìm ra phương pháp dệt vải của xe chỉ, tốc độ so với trước thì nhanh hơn rất nhiều, sau khi An Á tới giúp hắn thì hắn đã chuyên tâm dệt vải, mưa còn chưa kết thúc, đã may ra một khối vải bông lớn.

Lộ cảnh cũng không có việc gì để làm, nghĩ sau khi sơn động cách ra khỏi phòng cũng chỉ còn lại bốn năm chục bình củi gỗ lớn nhỏ, cần chuẩn bị không ít, hơn nữa có hai con thú hình người, diện tích này có vẻ hơi chật chội, hắn dọn củi gỗ từ trong sơn động nhỏ chất đống ra, lấy cục đá gọi là cứng rắn do a ba để lại, bọc da thú của con thú lại, sau đó tiến vào sơn động nhỏ bắt đầu mở rộng.