Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Nhân: Yêu Em Sau Chứng Mất Trí Nhớ

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 10: Cảm động

Khi Địch Lôi cùng Địch Báo ra ngoài, Diệp Hi còn đang ngủ, nhưng Mạc Lâm và Địch Vân đã dậy rồi.

Lúc Diệp Hi thức dậy, thấy trong nhà đã không còn người, trong lòng có chút hoảng loạn, đi ra khỏi nhà liền nhìn thấy Mạc Lâm và Địch Vân đang ở trong sân làm việc, tối hôm qua *Địch Báo đã nói với cậu rằng hôm nay hắn sẽ cử hành nghi thức thành niên, buổi tối mới có thể trở về. Thoáng yên lòng, cậu đi về phía bọn họ, Địch Vân đang rửa hoa quả, còn Mạc Lâm đang phơi thảo dược, Diệp Hi nhận ra đó là đồ bọn họ mang về ngày hôm qua.

*Chỗ này mình nghĩ phải là Địch Lôi mới đúng, chắc tác giả bị nhầm, nếu sai thì cho mình xin lỗi tác giả cùng các bạn độc giả =((

"Mẫu phụ, Địch Vân, hai người buổi sáng tốt lành." Diệp Hi hướng hai người chào hỏi.

"Sớm, Tiểu Hi." Mạc Lâm và Địch Vân cũng mỉm cười chào hỏi Diệp Hi. Địch Vân cũng kêu Diệp Hi là Tiểu Hi bởi vì hắn cảm thấy Diệp Hi thoạt nhìn nhỏ nhắn, rất thích hợp với xưng hô này.

"Trên bàn ăn trong nhà có bữa sáng để sẵn cho con, chắc là vẫn còn nóng, con vào ăn một chút đi." Mạc Lâm nói với Diệp Hi.

"Hảo." Diệp Hi gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Bữa sáng vẫn là thịt, có vẻ như người dân ở đây rất thích ăn thịt, mỗi bữa ăn đều là thịt.

Ăn sáng xong, Diệp Hi lập tức đi đến trong sân, cậu muốn học làm gì đó để giúp đỡ Mạc Lâm và những người khác.

“Rửa trái cây này làm gì a?" Diệp Hi đi tới phía sau Địch Vân, tò mò nhìn hắn hỏi.

“Để dùng làm mứt và rượu trái cây.” Địch Vân nghe được câu hỏi của Diệp Hi liền dừng việc đang làm lại, đứng lên trả lời.

"Nga, ta cũng tới giúp ngươi." Nói xong Diệp Hi xắn tay áo, ngồi xổm xuống chuẩn bị hỗ trợ.

"A, không cần, để ta làm là được rồi. Nước này có lẽ quá lạnh đối với ngươi, ngươi không thường xuyên chạm vào, sẽ chịu không nổi." Địch Vân nhìn thấy động tác của Diệp Hi, vội vàng ngăn cản cậu. Mặc dù mùa đông vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới nhưng nước vẫn tương đối lạnh. Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại lộ ra ngoài của Diệp Hi, nếu bị đông cứng đến hỏng, không nói đại ca hắn nhìn thấy sẽ đau lòng mà ngay cả hắn nhìn cũng sẽ đau lòng.

"Đúng vậy, Tiểu Hi, cứ để Địch Vân làm đi, nếu thật sự muốn tìm việc gì đó để làm thì tới giúp ta phơi thảo dược đi!" Mạc Lâm ở một bên cũng khuyên nhủ, bất quá Diệp Hi học làm chút chuyện cũng hảo, dù sao thì cậu cũng sắp trở thành bạn lữ của Địch Lôi nên học cách làm gì đó cũng là một ý tưởng hay. Nhưng nhìn tay chân nhỏ nhắn của Diệp Hi, y cũng không đành lòng bắt cậu làm việc nặng nhọc, chỉ đề nghị cậu phơi khô thảo dược, để cậu phơi thảo dược hẳn là không có vấn đề gì.

"Được." Thấy hai người đều phản đối, lại nghe được Mạc Lâm nhờ cậu giúp phơi thảo dược, cậu liền đồng ý, buông tay áo xuống, lúc này cánh tay mới cảm thấy lạnh. Khi đi đến bên cạnh Mạc Lâm, cậu nhìn Mạc Lâm hỏi: "Con phải làm gì đây?"

"Lấy các loại thảo dược bên trong ra, cho những thứ giống nhau vào cái sàng kia, đem chúng rải thưa thớt một chút là được." Mạc Lâm chỉ vào đống thảo dược trên mặt đất, lại cùng Diệp Hi làm mẫu một chút nên làm như thế nào.

"Hảo, con hiểu được." Diệp Hi gật gật đầu trả lời, thoạt nhìn rất đơn giản a.

"Được rồi, vậy con liền phơi thảo dược ở đây, ta đi làm việc khác." Sau khi nhìn Diệp Hi làm một lúc, Mạc Lâm cảm thấy Diệp Hi làm cũng không tệ lắm, liền nói với Diệp Hi. Y đang định ướp con mồi hôm qua Địch Báo mang về, vớt ra phơi khô, dự trữ cho mùa đông. Vốn dĩ y muốn phơi khô thảo dược trước khi chế biến, hiện tại Diệp Hi muốn hỗ trợ phơi thảo dược, y liền có thể đi làm.

Ba người từng người làm việc việc riêng của mình. Thỉnh thoảng, dân làng sẽ đi ngang qua sân của họ, hướng bọn họ chào hỏi, sau đó lại đánh giá một chút gương mặt xinh đẹp của Diệp Hi.

Lúc đầu Diệp Hi có chút ngượng ngùng, nhưng số lần xảy ra càng nhiều, hơn nữa mọi người đều rất thân thiện, Diệp Hi dần dần cũng thành quen.

“A!” Thời điểm Diệp Hi chuẩn bị tốt thảo dược một nửa tả hữu (nửa trái nửa phải), lúc đang lấy thảo dược không cẩn thận bị thảo dược cắt phải ngón tay, nháy mắt nổi lên cảm giá đau đớn làm cậu kêu một tiếng

"Làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Hi, Mạc Lâm và Địch Vân buông việc trong tay xuống, chạy tới bên người Diệp Hi hỏi.

"Không có việc gì.” Diệp Hi giấu bàn tay bị thương của mình ra sau lưng, gượng cười nói với hai người. Tay đứt ruột xót, hơn nữa từ lần trước bị thương, cậu phát hiện chính mình trở nên rất mẫn cảm với cảm giác đau đớn. Không phải là không đau, cậu chỉ không muốn họ nghĩ cậu thực vô dụng mà thôi.

"Đem bàn tay đang giấu sau lưng của con cho ta xem." Mạc Lâm nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của Diệp Hi, đều đau đến mặt đều trắng, còn lừa chính mình nói không có việc gì, y có chút sinh khí, càng nhiều lại là đau lòng. Thật là một đứa trẻ chọc người đau lòng.

Nghe được trong lời nói của Mạc Lâm ẩn ẩn có chút trách cứ, Diệp Hi chậm rãi đưa tay ra trước mắt Mạc Lâm. Chính mình làm bọn họ tức giận, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy mình thực ngu ngốc đi, ngay cả một việc nhỏ như vậy cũng làm không tốt. Nhận ra điều này khiến đôi mắt Diệp Hi đỏ bừng, rõ ràng cậu muốn để lại ấn tượng tốt cho bọn họ.

"A, chảy nhiều máu như vậy còn nói không có việc gì, con đứa nhỏ này sao ngu ngốc như vậy. Hiện tại chúng ta là người một nhà, con bị thương thì phải nói cho chúng ta biết, hay là nói con không nghĩ đem chúng ta trở thành người thân?” Mạc Lâm nhìn thấy bàn tay gần như dính đầy máu của Diệp Hi, đổ máu nhiều như vậy, miệng vết thương chắc chắn rất sâu. Thật là càng xem càng làm người đau lòng.

"Chính là, ngươi như vậy cũng quá xa lạ, người nhà chính là chỗ để dựa vào a." Địch Vân ở một bên nhìn thấy cũng nói. Tuy rằng nói giống cái so với giống đực thì càng muốn nhu nhược hơn một ít, nhưng vẫn là thường xuyên có thời điểm bị thương, nói chung, mọi người cũng không quá để ý đến những vết thương nhỏ như thế này. Nhưng không biết vì cái gì khi nhìn thấy Diệp Hi bị thương, bọn họ lại đau lòng đến thế, cho dù đối với bọn họ nó chỉ là một vết thương nhỏ.

"Không, con không phải không muốn hai người làm người thân, con chỉ là nghĩ con đã làm hai người thất vọng mà thôi." Hiểu ý của bọn họ không phải là trách móc, mà là quan tâm, Diệp Hi vội vàng giải thích, không hy vọng bọn họ hiểu lầm. Tuy rằng chỉ quen nhau chưa đầy một ngày nhưng cậu thật sự thực thích họ. Hai chữ “người thân” ấm áp làm cậu vô cùng cảm động.

"Được rồi, chúng ta đã biết. Nào, Tiểu Hi, ta vào nhà lấy dược giúp con băng bó vết thương một chút."

Mạc Lâm giúp Diệp Hi bôi thuốc và băng bó ngón tay bị thương. Sau đó nói với Diệp Hi "Tiểu Hi, con ngồi ở một bên nghỉ ngơi đi. Chờ con bình phục rồi lại giúp chúng ta được không, nếu con lại bị thương thì sẽ rất tệ."

"Dạ." Hiện tại cậu đi qua cũng sẽ chỉ cho bọn họ thêm phiền toái, còn sẽ làm bọn họ lo lắng, nên Diệp Hi liền đồng ý. Chờ vết thương lành lại về sau nhất định phải cố lên.

Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì hôm nay phải đến lớp nên tôi chưa kịp lưu bản thảo, quan trọng nhất là phải làm bài tập về nhà trước...ngày mai là hạn nộp ~ ~~~(>_<)~~~~ cho nên chỉ có 1 chương thôi, chờ đến cuối tuần tôi sẽ cố gắng làm thêm 2 chương nữa.

Mọi người hãy thông cảm cho đứa trẻ số khổ như tôi một chút đi.

Ai nói đại học chơi đến hảo a, vì cái gì chúng tôi lại có nhiều bài tập đến vậy...

Cuối cùng cuối cùng muốn nói: Hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ tôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »