Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Nhân: Yêu Em Sau Chứng Mất Trí Nhớ

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 11: Arthur

Vào buổi chiều, Mạc Lâm cùng Địch Vân vẫn còn đang bận rộn ở trong sân, Diệp Hi bởi vì lúc sáng bị thương liền ngồi ở một bên ngồi xem bọn họ, thỉnh thoảng hỏi bọn họ một số vấn đề.

Không biết qua bao Iâu, một giống cái xuất hiện đã cắt đứt thời gian rảnh rỗi của Diệp Hi.

Arthur từ đêm qua đã có tâm trạng rất tồi tệ.

Đêm qua khi ca ca anh, Á Sâm, về đến nhà, nói với anh rằng Địch Lôi đã trở về từ khu rừng Sương Mù, anh vốn dĩ thật cao hứng, bởi vì anh đã thích Địch Lôi từ khi còn nhỏ. Địch Lôi lớn lên *hảo, lại là một trong những người tài giỏi nhất ở độ tuổi của mình nên làm anh bất tri bất giác thích Địch Lôi mà không hề hay biết. Bất quá trước kia tuổi còn nhỏ, hơn nữa Địch Lôi cũng không đối xử với anh như những tiểu thú nhân giống đực khác, Iấy lòng anh, chiều chuộng anh, không muốn anh chú ý đến tình cảm của những người khác. Ở trước mặt mọi người liền nhịn không được làm ra vẻ ghét Địch Lôi, nhưng trong lòng lại không khỏi để ý tới hắn. Càng lớn lên, thời gian ở bên nhau càng ít đi nhưng anh vẫn là thực thích Địch Lôi. Sau khi lớn lên Địch Lôi trở nên càng thêm suất xắc, anh muốn đem tâm ý của mình nói cho Địch Lôi, bởi vì anh biết trừ bỏ chính mình còn có rất nhiều giống cái thích Địch Lôi. Anh vốn đã dự định nói cho Địch Lôi tâm ý của mình sau khi Địch Lôi trở về từ lần thí luyện này.

(*) Từ hảo có thể được hiểu theo 3 nghĩa như sau: 1. tốt, hay, đẹp; 2. sung sướиɠ; 3. được (theo trường hợp như trên là ý 1 nha mn, vì mình thấy nếu thay bằng từ thuần Việt thì nó không hợp lắm nên mình vẫn giữ nguyên từ hảo, nhưng ở một số TH mình thấy thay bằng từ thuần Việt hợp thì mình vẫn thay nha=)) )



♡ Mộc Mộc có lời muốn nói: Thật ra từ hảo này mình đã sử dụng rất nhiều vào những chương trước nhưng lại quên bổ sung nghĩa cho mn. Lần này thì mình chợt nhớ ra nên sẽ dịch nghĩa cho mn, vì mình không có thời gian để beta lại, nên cho Mộc xl những độc giả đã đọc ở những chương trước mà không hiểu nghĩa nha =((



Nhưng sau khi nghe được những lời ca ca anh nói, tâm trạng của Arthur liền trở nên phi thường không tốt. Bởi vì ca ca của anh nói cho anh biết, Địch Lôi còn mang theo một giống cái trở về. Nghe ca ca anh dùng ngữ khí phi thường hâm mộ nói tới giống cái mà Địch Lôi mang về có bao nhiêu cỡ nào xinh đẹp. Lại nói hai người bọn họ thoạt nhìn có bao nhiêu thân mật, còn nói Địch Lôi đã giới thiệu giống cái đó là bạn lữ của hắn. Arthur càng nghe càng sinh khí, cố tình ca ca hắn còn không hề phát hiện mà vẫn ở nơi đó nói về giống cái kia, còn nói rằng thật hâm mộ với Địch Lôi...

Càng nghĩ càng giận bất quá Arthur vào chiều nay chuẩn bị sẽ tận mắt đi nhìn giống cái đó, muốn nhìn một chút rốt cuộc cậu ta có ma lực gì mà mê hoặc Địch Lôi và ca ca anh như vậy.

Đi vào nhà Địch Lôi, anh nhìn thấy Địch Vân cùng Mạc Lâm đang làm việc trong sân, mà bên cạnh còn có một người ngồi, nghĩ đến người nọ chính là giống cái mà Địch Lôi mang về. Cậu lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nhưng là thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược một bộ không quá khỏe mạnh, thú nhân chú trọng nhất chính là tiếp tục kéo dài hậu đại, một cơ thể như cậu có thể sinh ra cho Địch Lôi một hài tử khỏe mạnh sao. Hơn nữa, trong lúc Mạc Lâm và Địch Vân bận rộn làm việc, cậu thế nhưng chỉ ngồi một bên nhìn, cũng không hỗ trợ, thật là vô dụng. Có vẻ như cậu ta là một người không có gì ngoài khuôn mặt, chắc hẳn mọi người chỉ là nhất thời bị mỹ mạo cậu mê hoặc mà thôi. Nghĩ như vậy, Arthur cảm thấy chính mình vẫn còn cơ hội rất lớn.

"Mạc thúc thúc, ngài hảo, Địch Vân, ngươi hảo." Arthur giơ lên một mạt mỉm cười, rất có lễ phép chào hỏi Mạc Lâm cùng Địch Vân.

"A, là Arthur, đã lâu không có nhìn thấy ngươi, thật là càng lớn càng đẹp a." Mạc Lâm nhìn thấy người đến là Arthur, sau cũng cao hứng mà nói, y cũng có thể nói là nhìn Arthur lớn lên.

“Là ngươi a, ngươi đến đây làm gì?” Địch Vân đối với Arthur rất thô lỗ, có thể nói anh là người duy nhất biết ý đồ và bộ mặt thật của Arthur. Địch Vân khi còn nhỏ thường bị Arthur bắt nạt, nguyên nhân chính là bởi vì Địch Lôi đối với anh rất tốt. Nhưng là cố tình Arthur ở trước mặt mọi người đều biểu hiện ra một bộ ngoan ngoãn và đáng yêu, nếu anh nói cũng sẽ không có người tin tưởng.

"A, ta chỉ là nghe nói Địch Lôi đã trở lại, đến xem mà thôi, dù sao chúng ta đều là cùng nhau lớn lên." Arthur lộ ra vẻ mặt tổn thương nói. Thế nhưng đã quên còn có người này tồn tại.

“Ồ, ca ca của ta không có ở đây, ngươi có thể rời đi rồi.” Địch Vân lập tức đáp lại.

"Ngươi đứa nhỏ này, sao lại nói như vậy." Mạc Lâm nghe thấy Địch Vân nói như vậy, xoay người trách cứ Địch Vân. Sau đó lại nói với Arthur: “Địch Vân không hiểu chuyện, ngươi đừng để ý lời nó nói a. Bất quá Địch Lôi thật sự không có ở đây, hôm nay hắn phải tiến hành nghi thức thành niên.”

“Nga, như vậy a.” Kỳ thật Arthur đã sớm biết hôm nay Địch Lôi sẽ phải tiến hành nghi thức thành niên, này bất quá là anh tìm lấy cớ mà thôi. Arthur chỉ vào Diệp Hi đang ngồi ở mép sân mở miệng dò hỏi: "A, hắn là?"

"Nga, đều đã quên cho các ngươi giới thiệu. Tiểu Hi lại đây, ta giới thiệu cho con một người." Mạc Lâm lúc này mới nhớ tới Arthur chưa từng gặp Diệp Hi, liền kêu Diệp Hi lại đây. Hai người tuổi không sai biệt lắm, lại đều là giống cái, hẳn là có thể trở thành bằng hữu.

Diệp Hi đang ở một bên ngồi đến nhàm chán, thấy có người tới cũng không thèm để ý, một ngày hôm nay tới quá nhiều người.

Nghe thấy Mạc Lâm gọi, cậu liền đứng dậy đi về phía bọn họ.

"Tiểu Hi, đây là Arthur, đệ đệ của Á Sâm mà con đã gặp ngày hôm qua. Hắn tuổi tác cùng con không sai biệt lắm, ta nghĩ hai người có thể trở thành bằng hữu." Mạc Lâm lôi kéo Diệp Hi, cùng cậu giới thiệu với Arthur, sau đó lại giới thiệu Diệp Hi với Arthur, "Arthur, hắn là Diệp Hi, bạn lữ tương lai của Địch Lôi."

"Đúng vậy, ca ca ta rất thích hắn, hơn nữa bọn họ sẽ sớm trở thành bạn lữ của nhau." Cho nên ngươi liền không cần đánh chủ ý lên người ca ca ta. Địch Vân cố ý đem "rất" và "sẽ sớm" nhấn mạnh.

"Xin chào, tôi là Diệp Hi." Thì ra anh ta là đệ đệ của Á Sâm, thú nhân ngày hôm qua, Á Sâm là bằng hữu của Địch Lôi, còn Arthur là đệ đệ của Á Sâm, vậy Arthur cũng là bằng hữu của Địch Lôi. Diệp Hi, người đã đưa ra kết luận này, chào hỏi Arthur một cách thân thiện.

"Xin chào, tôi là Arthur. Địch Lôi thực không tồi, chúc mừng ngươi a.” Arthur cố gắng tỏ ra thân thiện và nói những lời chúc trái với lương tâm của mình.

"Cảm ơn."

"Mạc thúc thúc, tại sao Diệp Hi lại ngồi một mình ở bên kia?” Ý tứ chính là vì cái gì không giúp đỡ bọn họ làm việc.

“Ồ, sáng nay Tiểu Hi giúp ta phơi thảo dược, không cẩn thận bị thương, cho nên mới bảo hắn ngồi đó nghỉ ngơi."

“Nga, như vậy a.” Thật là vô dụng, phơi thảo dược cũng có thể bị thương.

"A, Mạc thúc thúc, nếu đã như vậy thì cháu sẽ dẫn Diệp Hi ra ngoài đi dạo một chút, cháu thấy hắn một mình trông thật buồn chán." Như vậy mới có cơ hội làm hắn biết khó mà lui, từ bỏ Địch Lôi.

“Được a.” “Không được.” Mạc Lâm cùng Địch Vân đồng thời nói, đương nhiên là Địch Vân phản đối. Địch Vân không yên tâm để hai người đi ra ngoài, hắn nhìn Arthur chính là một bộ dáng tâm hiểm ác, sau đó lại nhìn Diệp Hi với vẻ mặt đơn thuần, quá làm người không yên tâm.

“Địch Vân, không sao đâu, tôi cũng muốn ra ngoài đi dạo.” Nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, Diệp Hi đã có quyết định.

Nhìn đến tình huống như vậy, Địch Vân cũng không còn cách nào phản đối nữa, lại nghĩ đến nếu chỉ là ở trong bộ lạc, tin tưởng Arthur sẽ không dám làm gì tổn thương Diệp Hi. Nhưng vẫn là không yên tâm, cuối cùng anh kéo cậu lại gần, ở bên tai cậu nói một câu.

“Hắn thích ca ca tôi, nên cẩn thận một chút.”

Diệp Hi hiểu ý gật gật đầu, thì ra cậu ta không phải là bạn mà là tình địch a.
« Chương TrướcChương Tiếp »