Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Nhân: Yêu Em Sau Chứng Mất Trí Nhớ

Chương 12

« Chương Trước
Chương 12: Chúng ta sinh bảo bảo đi

Diệp Hi đi theo Arthur ra khỏi cửa, hai người im lặng suốt dọc đường, Arthur là không muốn nói, Diệp Hi là không biết nên nói cái gì.

Chờ đi đến nơi mà Mạc Lâm và Địch Vân không thể nhìn thấy, Arthur một phen giữ chặt Diệp Hi, đi tới một nơi ít dân cư.

Vừa đến nơi, Arthur liền hất tay Diệp Hi ra, hung hăng nói với Diệp Hi:

“Tuy rằng ta không biết ngươi từ đâu đến, cũng không biết vì sao Địch Lôi muốn ngươi làm bạn lữ của hắn, nhưng ta hy vọng ngươi có thể rời khỏi Địch Lôi. Hắn chỉ là nhất thời bị ngươi mê hoặc mà thôi, chờ thời gian trôi qua, hắn liền sẽ phát hiện ngươi ngoại trừ bộ dáng đẹp thì chẳng làm được gì. Đến lúc đó hắn sẽ hối hận, vì lợi ích của ngươi và của hắn, tốt nhất ngươi nên rời bỏ Địch Lôi ngay bây giờ. Ta mới là giống cái phù hợp nhất với hắn, cùng ta ở bên nhau mới là lựa chọn tốt nhất cho hắn."

“Nhưng mà người anh ấy yêu là tôi, không phải cậu." Sau khi nghe Arthur nói, Diệp Hi *nhất châm kiến huyết mà chỉ ra một sự thật. "Hơn nữa tôi đang học cách hỗ trợ làm việc, nên tôi cũng không vô dụng tí nào."

(*) Nhất châm kiến huyết: Nghĩa đen có nghĩa là chỉ châm một mũi là thấy máu. Còn nghĩa bóng có nghĩa là một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.



"Ta đã nói hắn chỉ là nhất thời bị ngươi mê hoặc, không phải thực sự yêu ngươi, chỉ cần ngươi rời đi, hắn cùng ta ở bên nhau, hắn liền sẽ yêu ta.” Arthur có chút phát điên, không ngờ Diệp Hi này không dễ đối phó như hắn nghĩ, bất quá hắn vẫn còn có vũ khí lớn nhất của mình, “Hơn nữa, cho dù ngươi học được cách làm việc. Chính là lấy thân thể như vậy của ngươi, là vô pháp vì Địch Lôi sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh mà cường đại. Địch Lôi rất lợi hại, nhưng nếu con của hắn yếu đuối thậm chí không khỏe mạnh, hắn sẽ bởi vì ngươi mà trở thành trò cười cho toàn thôn. Mà ta lại có thể vì hắn mà sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh và cường đại.”

“Nguyên lai là tôi có thể vì Địch Lôi mà sinh hài tử a!" Diệp Hi chỉ để ý tới điểm này. Ân, Địch Lôi không có nói cho cậu biết, chờ khi nào Địch Lôi trở về cậu sẽ hỏi hắn. Đứa con của cậu cùng Địch Lôi sẽ trông như thế nào đây, ở trong đầu cậu bắt đầu hình dung ra một đứa trẻ lớn lên rất giống Địch Lôi.

"Ngươi đang đùa ta sao, cư nhiên nói ra những lời nói như vậy. Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói cái gì không?" Arthur rốt cuộc phát điên sau khi nghe những lời nói của Diệp Hi, như thể cậu ta vừa mới biết được bản thân có thể sinh con cho Địch Lôi. Giống cái có thể vì giống đực dựng dục hài tử, điểm này mọi người đều biết, Diệp Hi nhất định đang chơi hắn.

"Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ hảo hảo suy xét." Ân, nên hảo hảo suy sét một chút về việc sinh hài tử, một đứa nhỏ lớn lên giống hắn cùng Địch Lôi, ngẫm lại liền cảm thấy không tồi.

"Ừm, nếu ngươi hiểu rồi thì tốt." Hiện tại đã biết Diệp Hi sẽ cẩn thận suy nghĩ, Arthur cũng không muốn nói thêm gì nữa, để lại Diệp Hi một mình, Arthur xoay người rời đi, hắn phải cẩn thận nghĩ cách nói cho Địch Lôi tình cảm của mình.

Qua một hồi lâu, Diệp Hi rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, thấy nơi này chỉ còn một mình cậu, còn Arthur thì biến mất từ lúc nào. Đối với tình huống như vậy, Diệp Hi đã nói một câu, một câu này nếu để Arthur nghe được nhất định sẽ phát điên.

"Thật là một người tùy hứng a, đang nói chuyện thì không biết đã chạy đi đâu."

Sau đó Diệp Hi đi theo hướng bọn họ đã đi tới để trở về, trong lòng còn đang nghĩ về chuyện sinh hài tử.

Cho nên khi Địch Lôi về đến nhà, nghênh đón không phải là sự quở trách từ bảo bối của hắn mà là một lời nói làm hắn kinh ngạc.

Khi Diệp Hi vừa nhìn thấy bóng dáng Địch Lôi, liền chạy về phía hắn, bổ nhào vào trong lòng ngực Địch Lôi, ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói một câu.

“Địch Lôi, chúng ta sinh bảo bảo đi.” Không phải dò hỏi, mà là khẳng định.

"Em nói cái gì? Hi, bảo bối, ta không có nghe lầm đúng không?" Địch Lôi không xác định hỏi.

“Địch Lôi, chúng ta sinh bảo bảo đi.” Diệp Hi lại trịnh trọng mà nói lại một lần nữa, cậu đã nghĩ đến rất rõ ràng.

"Hi, tại sao em lại nghĩ đến chuyện sinh bảo bảo?”

Địch Lôi hiện tại tin tưởng chính mình không có nghe lầm, nhưng lại không hiểu vì sao Diệp Hi lại nghĩ đến chuyện sinh bảo bảo, chẳng lẽ là mẫu phụ nói, hay là Địch Vân.

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là bảo bảo." Diệp Hi không hiểu vì sao Địch Lôi lại hỏi những vấn đề không liên quan.

“Được, ta sẽ không hỏi, bất quá nếu chúng ta muốn sinh bảo bảo thì trước tiên chúng ta phải trở thành bạn lữ, sau đó còn phải làm một việc thật thân mật mới có thể sinh bảo bảo.”

Địch Lôi kiên nhẫn giải thích với Diệp Hi.

“A, vậy làm sao chúng ta mới có thể trở thành bạn lữ được?” Diệp Hi suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Trước tiên phải làm rất nhiều chuẩn bị, sau đó trước mặt mọi người, em phải đồng ý nguyện ý làm bạn lữ của ta, sau đó đến gặp các trưởng lão để thực hiện nghi thức trở thành bạn lữ mới có thể thành công. Bởi vì kết thành bạn lữ là chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời của mỗi thú nhân."

"Nga, phiền toái như vậy a."

Diệp Hi nghe xong nói, cậu không nghĩ tới việc bọn họ kết thành bạn lữ lại phiền toái như vậy, cậu còn tưởng rằng chỉ có hai người họ thôi.

“Mặc dù phiền toái, nhưng đây cũng là một loại biểu hiện coi trọng của giống đực đối với giống cái” Địch Lôi sờ sờ đầu Diệp Hi nói.

"Được rồi, vậy có yêu cầu em chuẩn bị những gì không?"

"Em không cần chuẩn bị cái gì, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi ngày đó tới là được, còn lại giao cho chúng ta." Địch Lôi cười nói, "Bất quá hiện tại đầu tiên là để ta ăn no trước đã, ta đã đói bụng một ngày một đêm rồi."

"A. được rồi, chúng ta đi vào ăn cơm đi, anh nhất định là đói lắm rồi," Nghe thấy Địch Lôi nói, Diệp Hi đau lòng lôi kéo Địch Lôi vào nhà chuẩn bị ăn cơm.

"Hi, tay em làm sao vậy?" Địch Lôi lúc này mới phát hiện một ngón tay của Diệp Hi được quấn băng gạc, vội vàng khẩn trương hỏi.

"Nga, là ngày hôm qua không cẩn thận bị thương, mẫu phụ giúp em đắp thuốc, hiện tại đã không có việc gì." Diệp Hi không quá để ý mà nói với Địch Lôi, bất quá đối với sự khẩn trương của Địch Lôi, cậu vẫn là cảm thấy thực vui vẻ.

Địch Lôi ăn xong, bảo Diệp Hi đi nghỉ ngơi. Sau đó hắn tìm tới Mạc Lâm cùng Địch Vân còn có Địch Báo, nói cho bọn họ quyết định của hắn, hy vọng bọn họ có thể hỗ trợ thông báo cho người trong bộ lạc, để mọi người giúp đỡ chuẩn bị.

"Sao đột nhiên quyết định muốn kết thành bạn lữ?"

Mạc Lâm hỏi, Địch Lôi mới hoàn thành nghi lễ trưởng thành a.

"Là Hi nói ra, bất quá như vậy cũng không sao cả, để Hi trở thành bạn lữ của con sớm một chút, con cũng có thể yên tâm hơn."

"Chẳng lẽ là bởi vì Arthur, ngày hôm qua Arthur đã tới, còn mang theo Tiểu Hi đi ra ngoài trong chốc lát, Tiểu Hi từ khi trở về vẫn luôn mơ mơ hồ hồ." Địch Vân đột nhiên nhớ tới chuyện ngày hôm qua.

"Được, đây cũng là chuyện tốt, Địch Lôi cùng ta sẽ đi thông báo một chút cho những giống đực còn ở trong bộ lạc, nhờ bọn họ hỗ trợ săn thêm con mồi, Lâm cùng Địch Vân sẽ cùng các giống cái trong bộ lạc bố trí một chút." Địch Báo chen vào nói, nếu đã quyết định rồi, liền sớm làm chuẩn bị.

"Ừm." Ba người đồng ý.
« Chương Trước