Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Nhân: Yêu Em Sau Chứng Mất Trí Nhớ

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2: Tại sao lại có giống cái ở đây?

Cuối cùng, Địch Lôi đã mất dấu Duệ Nha thú, vì trong quá trình truy đuổi, hắn đã bị Duệ Nha thú dẫn vào một đầm lầy và vô tình rơi vào đó. Bất quá, dù phải mất một lúc nhưng cuối cùng hắn cũng bình an thoát hiểm, nhưng cũng đã mất dấu Duệ Nha thú. Nhưng qdù vậy, Địch Lôi vẫn không muốn bỏ cuộc, cho đến bây giờ hắn đã tốn nhiều công sức như vậy, đuổi theo đến bây giờ, cứ như vậy từ bỏ thì quá đáng tiếc. Hắn cẩn thận đi vòng quanh đầm lầy và nhìn về hướng Duệ Nha thú đã biến mất.

Địch Lôi cuối cùng đã tìm thấy Duệ Nha thú cách đầm Iầy không xa. Khi Duệ Nha thú được phát hiện, nó đã chết, toàn thân Duệ Nha thú phát ra ánh sáng xanh nhạt. Cảm thấy có chút kỳ quái, Địch Lôi dừng lại, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Vùng đất nơi Duệ Nha thú tọa lạc hoàn toàn bất đồng với địa phương xung quanh, nơi này cỏ dại mọc um tùm, nhưng khu vực nơi Duệ Nha thú tọa lạc lại không có một ngọn cỏ, này hết thảy chỉ chứng minh một vấn đề.

“Rừng Chướng Khí.”

Địch Lôi vẻ mặt thay đổi nói một câu. Mối nguy hiểm trong trung tâm khu rừng Sương Mù không chỉ là dã thú nguy hiểm mà chính những khu rừng đầm lầy cùng chướng khí cũng là nguyên nhân lớn dẫn đến sự nguy hiểm của nó.

Địch Lôi nhìn Duệ Nha thú cách đó không xa, lắc lắc đầu, cười khổ một chút, cả đầm lầy lẫn khu rừng chướng khí thế nhưng đều bị chính mình gặp phải. Xem ra trời cao cũng không nghĩ hắn bắt được Duệ Nha thú kia nữa, nên đành bỏ cuộc.

Địch Lôi vừa xoay người chẩn bị rời đi, liền nhanh chóng quay người lại, bởi vì lúc xoay người hắn tựa hồ đã nhìn thấy cái gì đó. Để xác nhận những gì mình nhìn thấy, Địch Lôi trèo lên cái cây lớn gần nhất.

Đứng trên cây nhìn rõ, đồng tử Địch Lôi co rút trong giây lát, hô hấp trở nên năng nề. Bởi vì hắn nhìn thấy một người nằm ở gần trung tâm khu rừng chướng khí. Nhìn hình dáng cơ thể, nhất định là giống cái, quan trọng nhất chính là người đó ngực có chút phập phồng.

"Tại sao lại có một giống cái ở đây?”

Mặc dù trong đầu hắn hiện lên rất nhiều nghi vấn, nhưng động tác của Địch Lôi vẫn không hề dừng lại. Sau khi xuống khỏi cây, hắn lấy từ trong ba lô ra một viên thuốc màu nâu, cho vào miệng rồi biến thành hình thú. Đây là phụ thân Địch Báo đưa cho Địch Lôi trước khi anh tiến hành thử thách. Đó là một loại thuốc có thể ngăn chặn chướng khí xâm nhập vào cơ thể con người trong một thời gian sau khi uống. Trên thực tế, chỉ cần không tiến vào trung tâm rừng rậm Sương Mù thì không có cơ hội gặp phải rừng chướng khí. Tuy nhiên, Địch Báo biết rõ tính tình con trai mình nên vẫn bất an đưa thuốc cho Địch Lôi. Loại thuốc này rất quý trong làng, chỉ những người tham gia đội săn của bộ tộc mới cό một viên.

Loại thuốc này tuy quý giá nhưng không quý bằng giống cái, bởi vì giống cái quá ít, nên mỗi giống cái đều thực trân quý. Mọi thú nhân giống đực từ khi còn nhỏ đều đã được giáo dục phải hảo hảo bảo hộ giống cái.

Lui ra phía sau vài bước, lại hướng về phía giống cái chạy lấy đà, sau đó ra sức nhảy, Địch Lôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy vội tới bên người giống cái, sau khi bắt được giống cái, hắn không dám dừng lại mà nhanh chóng chạy trở về.

Bước ra khỏi rừng chướng khí trong nháy mắt, Địch Lôi mệt đến biến trở lại hình người, nằm trên mặt đất. Địch Lôi nhất thời sợ hãi, khí bên trong quá độc, hắn có thuốc nhưng chỉ có thể cầm cự trong thời gian ngắn như vậy, nếu tốc độ của hắn lại chậm một chút khả năng hôm nay mạng nhỏ của hắn lại gieo ở chỗ này.

Nghỉ ngơi một hồi, Địch Lôi ôm người mình đang bảo hộ ngồi dậy, đưa vật trong tay lên mắt. Đó là thứ hắn tìm được khi phát hiện giống cái. Có thể ở trong rừng chướng khí mọc ra thực vật, khẳng định là dược giải chướng khí.

Đó là một loại cỏ xanh đậm có chín lá tròn, nhưng thân bên trong lá lại có màu vàng.

“Cư nhiên là chín diệp chỉ vàng nhung.” Địch Lôi trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ. Giống cái này vẫn ổn ngay cả khi ở trong khu rừng đầy chướng khí khắc nghiệt như vậy trong một thời gian dài, chỉ có thể là nhờ vào chín diệp chỉ vàng nhung. Thuốc mà Địch Lôi uống được chính là dùng bảy diệp chỉ vàng nhung chế thành, khi còn bé Địch Lôi đã từng nhìn thấy nó từ vu y trong bộ lạc, lúc đó liền nghe vu y nói qua chín diệp chỉ vàng nhung. Hai loại cỏ trông không sai biệt lắm, ngoại trừ chín diệp chỉ vàng nhung có thêm hai lá và thân có màu đậm hơn. Đó là lý do tại sao Địch Lôi nhận ra nó.

Địch Lôi cẩn thận đặt giống cái trong lòng mình xuống bãi cỏ, sau đó nhặt một chiếc chín diệp chỉ vàng nhung, ngậm trong miệng, đi về phía xác Duệ Nha thú, kéo xác Duệ Nha thú đi xa. Sau khi đến bên ngoài phạm vi của khu rừng chướng khí, hắn rút ra con dao xương vẫn còn mắc kẹt trên chân của Duệ Nha thú, vài nhát chém liền đem răng nanh của Duệ Nha thú ra tới, bỏ vào trong bao, liền không hề liếc mắt xem nó một cái.

Trở lại chỗ giống cái, bế cậu lên, Địch Lôi liền vội vàng chạy đi. Sẽ sớm có những con thú hoang bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi mà lại đây.
« Chương TrướcChương Tiếp »