Chương 3

Chương 3: Chăm sóc

Địch Lôi đưa giống cái còn đang hôn mê trở lại hang động, nơi hắn sống vài ngày trước, cẩn thận đặt cậu lên tấm da thú, da Phong Lang hiện tại vừa có công dụng. Địch Lôi trên đường về đây liền phát hiện, giống cái hắn cứu bị thương, cho nên mới hôn mê bất tỉnh.

Địch Lôi tìm loại dược liệu hắn đã hái trước đó, ngồi xổm bên cạnh giống cái, thật cẩn thận xé bỏ quần áo trên bụng cậu. Bởi vì giống cái bị thương ở bụng, nhìn thấy vết thương, Địch Lôi cảm thấy thực phẫn nộ, bởi vì vết thương rất phẳng, hiển nhiên không phải bị dã thú gây thương tích. Thật quá đáng khi có người làm tổn thương một giống cái . Khi nghĩ đến nơi hắn đã cứu cậu – khu rừng chướng khí trong mảnh đất trung tâm rừng Sương Mù, cơn tức giận trong lòng hắn không ngừng dâng cao.

Nhìn giống cái bất tỉnh, Địch Lôi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng hiện tại, việc quan trọng nhất bây giờ chính là chữa trị vết thương cho giống cái. Nơi này không có dụng cụ giã thuốc nên Địch Lôi đành phải dùng miệng nhai thảo dược rồi bôi lên miệng vết thương cho cậu.

"Ân...”

Thời điểm Địch Lôi đang bôi thuốc, giống cái bất tỉnh nhất thời ăn đau liền kêu một tiếng.

“Thật là một giọng nói hay."

Địch Lôi ở trong lòng cảm thán một chút, động tác trên tay càng thêm cẩn thận. Sau khi bôi thuốc, hắn phát hiện không có gì có thể băng bó vết thương, liền suy nghĩ một chút, xé ra một mảnh quần áo Iàm từ chất liệu không rõ của giống cái, trước đó hắn đã phát hiện ra thứ này đặc biệt mềm mại. Sau khi giúp băng bó vết thương, hắn lấy tấm da thú mang theo ra để che lại. Địch Lôi nhìn thấy trên người giống cái có rất nhiều vết bẩn, cho rằng giống cái sau khi tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy khó chịu nên quyết định ra ngoài tìm nước. Hơn nữa hắn cũng cảm thấy đói bụng, liền đi tìm chút đồ ăn.

Địch Lôi đi tới cửa động, rắc một ít bột phấn lên cửa động, những cái đó là dùng để ngăn rắn và côn trùng.

Làm xong việc này, Địch Lôi đi ra ngoài, nguồn nước cách đó một khoảng, Địch Lôi cũng không dám rời đi nơi này quá xa. Nghĩ đến nam trúc cách đây không xa, hắn liền đi về hướng đó. Nam trúc là một loại cây rất đặc biệt, thân cây rỗng, bên trong có chất lỏng trông giống như nước nhưng khi uống vào có vị ngọt. Điều quan trọng nhất là nó được tạo thành từ các đoạn.

Khi đến gần nam trúc, Địch Lôi chọn một cây tương đối dày, dùng dao xương cắt bỏ gốc. Để dễ mang theo, Địch Lôi đã chặt nam trúc thành từng đoạn có nút thắt ở hai đầu, mỗi đoạn đều dài gần một mét. Đương nhiên như vậy sẽ không tránh khỏi việc lãng phí, nhưng Địch Lôi cũng không quan tâm nhiều như vậy. Sau khi làm xong, Địch Lôi đếm được có tám miếng, cảm thấy đủ rồi, nên tìm một sợi dây buộc chúng lại với nhau, cõng trên lưng đi về phía hang động.

Khi Địch Lôi trở lại hang động, trên lưng cõng một bó nam trúc, trên tay có một con thỏ tai dài cao bằng nửa người. Thỏ tai dài là hắn ở nửa đường bắt được.

Trời đã mau tối, ban đêm sẽ thực lạnh. Sợ cái lạnh sẽ ập đến với giống cái, Địch Lôi đã sớm đốt lửa cách giống cái không xa. Hắn đặt một cái nồi lên bếp lửa, sau đó nhặt một đoạn nam trúc, dùng dao xương gọt bỏ đầu, đổ chất lỏng bên trong vào nồi rồi chuẩn bị nước nóng để rửa vết thương cho giống cái. Nếu có người biết hắn muốn dùng nước nam trúc để rửa sạch cơ thể con người, nhất định sẽ bị mắng vì lãng phí.

Sau khi nước nóng, Địch Lôi cầm cái chậu đặt bên cạnh giống cái, bởi vì nơi đây ngoại trừ nó cũng chẳng còn gì để đựng nước nữa, ngay cả cái chậu cũng là lấy từ đồ bị bỏ lại của người từng sống trong động này.

Hắn đỡ người giống cái đang hôn mê dậy, rất dễ dàng mà cởi bỏ quần áo của giống cái. Đem kiện quần áo gần như thành vải vụn vào nước, làm ướt và vặn cho đến khi khô một nửa. Sau đó hắn cẩn thận lau mặt, cổ, ngực, cánh tay, bụng dưới, lưng... của giống cái rồi lau toàn thân.

Địch Lôi nhìn đến giống cái sau khi được tẩy sạch, gương mặt xinh đẹp tinh xảo. Giống cái đẹp nhất bộ tộc, Arthur, thậm chí còn không đẹp bằng một phần mười của cậu. Mà làn da trắng nõn vừa mới được lau chùi trở nên mềm mại sáng bóng, khiến Địch Lôi muốn chạm vào. Mà Địch Lôi đích thực đã làm như vậy, đưa tay từ trên mặt đến môi của giống cái, lại chậm rãi một đường đi xuống. Xúc cảm kia tốt đẹp đến nỗi khiến Địch Lôi muốn ngừng mà không được.

Mãi đến khi giống cái đang hôn mê bất giác co rúm lại và kêu một tiếng: “Lạnh quá”, thần trí Địch Lôi mới trở về. Hắn vội vàng lấy da thú che lại cho cậu.

Địch Lôi ngồi đó nhìn giống cái một lúc, nghĩ đến cánh tay phải mịn màng mà mình nhìn thấy vừa rồi, không có gì trên đó, chứng tỏ cậu vẫn là một giống cái độc thân, ánh mắt hắn càng sâu hơn. Giống cái tốt đẹp như vậy lại bị hắn nhặt được, Địch Lôi quyết định người này sẽ trở thành bạn lữ của hắn. Hắn nhất định sẽ trở thành bạn đời của cậu, hắn sẽ chiều chuộng cậu thật tốt, yêu thương cậu, sẽ không để cậu phải chịu thêm nửa điểm ủy khuất. Trong lòng đã làm ra quyết định, Địch Lôi nhìn giống cái đang hôn mê bằng ánh mắt dịu dàng hơn, càng thêm tràn ngập trìu mến.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn tất cả mọi người đã đọc bài viết của tôi.