Chương 4

Chương 4: Diệp Hi bị mất trí nhớ

Giống cái hôn mê đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại. Trước đó Địch Lôi vẫn luôn không ngủ không nghỉ mà chăm sóc cậu, bởi vì tối hôm qua cậu phát sốt, Địch Lôi lo lắng sẽ còn những triệu chứng khác, cho nên vẫn luôn không dám buông lỏng, luôn luôn chú ý đến tình trạng của cậu.

“Đây là đâu?” Giống cái tỉnh lại vô thức hỏi, sau đó muốn đứng dậy nhưng lại bị vết thương làm cho đau nhức.

"Α..."

“Cẩn thận, trên người của ngươi có thương tích.”

Địch Lôi vội vàng tiến tới đỡ lấy cậu, cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy.

"Ngươi là ai?”

Phát hiện bên cạnh có người xa lạ, kéo tấm da thú trên người lên, lùi ra sau, lấy một tư thế phòng bị hỏi Địch Lôi.

"Ta tên Địch Lôi, ngươi không cần sợ hãi, là ta đã cứu ngươi từ trung tâm rừng Sương Mù trở về."

Nghe Địch Lôi nói xong, lại cẩn thận đánh giá nam tử cao lớn trước mặt này. Nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt hắn, cộng với việc hắn đã cứu cậu, xác định hắn sẽ không tổn thương chính mình, cậu liền cảm thấy thả lỏng hơn.

"Ngươi tên là gì? Ngươi là người bộ tộc nào? Tại sao lại một mình đi vào trung tâm rừng Sương Mù? Như thế nào bị thương..." Địch Lôi thấy hắn có vẻ thả lỏng, nhẹ giọng hỏi.

"Tên... Diệp Hi... Bộ tộc... Rừng trung tâm... Ừm... không biết... Sao lại không nhớ được gì cả." Nghe được Địch Lôi hỏi, Diệp Hi cũng cố gắng nhớ lại, nhưng lại phát hiện trong đầu cậu ngoại trừ cái tên Diệp Hi còn lại là trống rỗng. Cảm giác bất lực này khiến cảm xúc của cậu lập tức mất khống chế.

"Không nhớ gì cũng không sao, trước kia đã quên liền quên đi, không cần lại suy nghĩ.” Địch Lôi đi tới bên cạnh Diệp Hi, ôm chặt cậu, cẩn thận trấn an cậu. Quên đi cũng không sao, tùy thuộc vào những gì đã xảy ra, nói không chừng ký ức trước đây rất đau đớn, bằng cách này Địch Lôi cũng cảm thấy tự tin hơn trong việc giữ cậu lại.

Cuối cùng Diệp Hi cũng bình tĩnh lại, lúc này mới thấy rõ tình huống của cậu, phát hiện cậu trần trụi, đang bị ai đó ôm vào lòng. Cậu đỏ mặt đẩy Địch Lôi ra, cố hết sức giấu thân thể mình sau lớp da thú.

Địch Lôi bị đẩy ra, sửng sốt một lát, trong lòng cảm thấy trống rỗng, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Hi đang cố gắng lùi lại. Thì ra tiểu gia hỏa là thẹn thùng a, Địch Lôi hiểu được điểm này liền bật cười. Hắn đứng dậy đi tới cái gói mình mang theo, lấy quần áo của chính mình ra, bởi vì quần áo ban đầu của Diệp Hi đã bẩn và rách nát, cậu không thể mặc được nữa.

Vì bị thương ở bụng, Diệp Hi phải thay chiếc quần giống váy làm từ da thú với sự giúp đỡ của Địch Lôi. Do hình dáng cơ thể khác nhau nên chiếc quần chỉ che được đầu gối của Địch Lôi, sau khi mặc vào liền che tới bắp chân của Diệp Hi.

Bởi vì bộ quần áo làm bằng da thú đối với Diệp Hi có chút khó khăn, hơn nữa bởi vì bị thương nên Diệp Hi vẫn để thân trên trần trụi.

Thật là gầy quá, Địch Lôi nhìn Diệp Hi như vậy thở dài. Mặc dù giống cái thường gầy hơn giống đực nhưng họ không đến mức này. Trên người cũng không có nhiều thịt, hắn nhất định phải hảo hảo bồi bổ cậu.

"Ục ục..." Sắc mặt Diệp Hi lại vì âm thanh này mà đỏ bừng.

Nghe được thanh âm này, Địch Lôi nhớ tới Diệp Hi bị thương hôn mê nên đã lâu không ăn uống. Hắn vội vàng đi múc canh thịt, canh thịt đã nấu cách đây không lâu bằng những cây nam trúc đã bị chặt ngắn ngày hôm qua.

Địch Lôi đưa nước canh còn đang bốc khói cho Diệp Hi, bị thương vẫn là ăn thứ gì dễ tiêu hóa một chút.

“Cám ơn.” Bởi vì Diệp Hi thực sự đói bụng nên cậu cũng không có chối từ, đỏ mặt tiếp nhận canh thịt rồi uống.

Uống xong một bát canh, Diệp Hi liền no rồi. Địch Lôi cảm thấy Diệp Hi ăn quá ít, cho nên mới gầy như vậy, như vậy không thể được. Hắn liền bưng thêm một bát nữa cho Diệp Hi, nhưng Diệp Hi thật sự ăn không nổi, cuối cùng Địch Lôi đành phải thỏa hiệp.

Lúc sau, Địch Lôi lại thay thuốc cho Diệp Hi, sau đó bảo Diệp Hi đi nghỉ, người bị thương nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Diệp Hi liền ngoan ngoãn nằm xuống.

“Ngươi ở lại với ta đi.” Có lẽ là do hiệu ứng chim non, Địch Lôi là người đầu tiên Diệp Hi nhìn thấy sau khi mất trí nhớ, lại chắc chắn rằng hắn sẽ không làm mình bị thương, nên tự nhiên mà ỷ lại vào Địch Lôi.

"Đừng lo lắng, ta sẽ luôn ở bên cạnh em” Địch Lôi cười đáp lại, nhẹ nhàng vuốt ve trán Diệp Hi.

Sau khi nghe được câu trả lời của Địch Lôi, cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn, rốt cuộc yên tâm nhắm hai mắt ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc tất cả các bạn có một ngày cuối tuần vui vẻ.